30 tháng 11, 2013

ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI BỎ PHIẾU BẰNG TÂM THẾ ĐẢNG VIÊN ?!

ĐẠI BIỂU QUỐC HỘI BỎ PHIẾU 
BẰNG TÂM THẾ ĐẢNG VIÊN ?!

Đại biểu Quốc hội bấm nút thông qua hiến pháp sửa đổi

Đưa tin về sửa đổi hiến pháp, dòng thông tin đại chúng “chính thống” đã mô tả với gam màu sáng lạn, tươi tắn … thể hiện sự thống nhất và đoàn kết cao độ của mọi người, mọi giới về việc phải quyết tâm thông qua hiến pháp trong kỳ họp quốc hội lần này …

Bên cạnh đó, các dòng thông tin khác vẫn lưu hành râm ran lời kêu gọi việc trì hoãn thông qua hiến pháp sửa đổi … cá nhân hay nhóm người kêu gọi việc trì hoãn có thể hy vọng lời kêu gọi của mình có hiệu quả, hoặc có thể họ cũng chẳng hy vọng gì, nhưng vẫn kêu gọi cho đúng với lương tâm “tận nhân lực” rồi mới “tri thiên mạng”.

Tôi không có dũng cảm để đứng trong hàng ngũ những người đã có lời kêu gọi kia, nhưng tôi gần như đoan chắc, những lời kêu gọi như thế không mấy tác động đến quyết định của các đại biểu quốc hội …

Câu trả lời là đây : 10h00’ sáng ngày 28/11/2013, quốc hội đã họp phiên toàn thể thông qua bản hiến pháp mới (sửa đổi) với tỷ lệ số phiếu “như mơ”, 97,59% tán thành.

Người viết không chỉ đoan chắc về việc những lời kêu gọi trì hoãn sẽ vô hiệu, mà còn đoán trước được tỷ lệ số phiếu tán thành việc thông qua hiến pháp sửa đổi với sai số không quá 10% !

Thật ra, điều dự đoán như người viết vừa nêu là không khó nếu chúng ta hiểu về cơ cấu đại biểu quốc hội ở nước ta hiện nay.
Chiểu theo thông tin chính thức về quốc hội hiện hành, thì tỷ lệ đại biểu quốc hội là đảng viên Đảng Cộng sản là 458/500 tổng số đại biểu, chiếm tỷ lệ 91,6%, theo đó, số đại biểu ngoài đảng là 42 người,  chiếm tỷ lệ 8,4%(nguồn :Tại đây).

Chiểu theo Điều lệ Đảng Cộng sản, thì đảng viên có nhiệm vụ “ … chấp hành nghiêm chỉnh Cương lĩnh, Điều lệ Đảng, nghị quyết, chỉ thị …” (lược trích khoản 1 điều 1 và khoản 1 điều 2 Điều lệ Đảng, nguồn : Tại đây).

Vì thế, tại quốc hội, đại biểu là đảng viên Đảng Cộng sản khi cân nhắc quyết định một vấn đề thì không thể quên nhiệm vụ của đảng viên là phải chấp hành nghiêm chỉnh theo các nghị quyết hay chỉ thị của Đảng có nội dung về vấn đề đó.

Thế nên, sự kiện đại biểu quốc hội với tuyệt đại đa số là đảng viên Đảng Cộng sản bỏ phiếu tán thành thông qua bản hiến pháp sửa đổi vào sáng 28/11/2013 tuy là điều khá lạ lùng so với sinh hoạt chính trị tại nghị trường ở các nước phương Tây, nhưng là điều bình thường trong sinh hoạt chính trị tại nghị trường Việt Nam.

Chúng ta đều hiểu và hầu như không mấy ai tỏ vẻ ngạc nhiên về vấn đề này, chỉ có điều, sự thống nhất thường xuyên ở mức ngất ngưỡng trên 90% thì thấy hơi ngượng và hơi ngại …

Manh Dang
---------------
·     * Đánh giá sự thiệt hơn của sự “bình thường” trong sinh hoạt chính trị tại nghị trường Việt Nam, chúng ta có thể tham khảo bài viết của Ông Võ Văn Kiệt, nguyên cố thủ tướng tại đây : Nguồn

29 tháng 11, 2013

“XIN” HAY “YÊU CẦU” THỦ TƯỚNG ?

“XIN” HAY “YÊU CẦU” THỦ TƯỚNG ?

Chiểu theo Hiến Pháp Việt Nam hiện hành (1992), mối tương quan pháp lý giữa Quốc hội và Thủ tướng Chính phủ được chế định như sau (lược trích) :

-   Quốc hội là cơ quan quyền lực Nhà nước cao nhất của quốc gia, là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến (ban hành và sửa đổi hiến pháp) và lập pháp (ban hành luật pháp), đồng thời, có quyền giám sát tối cao toàn bộ hoạt động của Nhà nước, có quyền bầu, bãi nhiệm, miễn nhiệm đối với Thủ tướng Chính phủ.

-  Chính phủ là cơ quan chấp hành của Quốc hội do Thủ tướng đứng đầu, chịu trách nhiệm trước Quốc hội và báo cáo công tác trước Quốc hội.

Ông Nguyễn Tấn Dũng - Thủ tướng

Hiểu nôm na Quốc hội với vai trò là “sếp”, Quốc hội ban hành luật giao cho Thủ tướng làm người thực hiện …

Quy định tương quan về vai trò, vị thế từng bên là như thế, tưởng đã phân minh rõ ràng, nhưng đại biểu Quốc hội ta khi thực hiện quyền chất vấn của mình đối với Thủ tướng lại thường mở đầu bằng công thức : “XIN Thủ tướng cho biết …” !!! (Báo Tuổi Trẻ tường thuật về bốn ý kiến chất vấn tại Quốc hội vào ngày 21/11/2013, trong đó đã có đến ba ý kiến đều “XIN Thủ tướng …” - http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/581513/ho-dap-thuy-dien-khong-an-toan-phai-ngung-hoat-dong.html#ad-image-0).

Sao thế nhỉ  ?  Cử tri không thể không thắc mắc rằng tại sao đại biểu của một cơ quan nắm giữ quyền lực Nhà nước cao nhất quốc gia, nhưng khi thực hiện quyền lực cao nhất này đối với người do cơ quan mình bầu, cơ quan mình có quyền bãi nhiệm, bãi miễn chức vụ của họ, ngoài ra, họ còn có trách nhiệm phải báo cáo công tác cho mình, mà lời lẽ sao lại yếm thế  ? không cân sức với vai trò, vị thế do Hiến pháp đã chế định ?

Tại nghị trường, đại biểu Quốc hội hoàn toàn có quyền chất vấn Thủ tướng bằng công thức “Tôi YÊU CẦU Thủ tướng giải trình vấn đề …” là danh rất chính mà ngôn cũng rất thuận, đĩnh đạc, phù hợp với vị thế mà cử tri đã tin cậy giao phó cho mình.

Thật ra, nguyên nhân vấn đề là đây : Đại bộ phận đại biểu Quốc hội lại là cán bộ, công chức kiêm nhiệm … ngoại trừ thời điểm xuân thu nhị kỳ họp Quốc hội thì họ đóng vai “sếp” của Thủ tướng ! Nhưng thời gian “mơ mộng” ấy không dài … còn lại toàn thời gian thì Thủ tướng mới là “sếp” của họ khi họ “hoàn mèo” trở về với tư cách là cán bộ, công chức dưới quyền Thủ tướng, dưới về phương diện đảng hay về phương diện chính quyền hoặc cả hai !!!
Ông Hà Sỹ Đồng

Đơn cử như đại biểu Hà Sỹ Đồng (Quảng Trị), Ông là Tỉnh Ủy Viên và Trưởng Ban quản lý khu kinh tế Tỉnh Quảng Trị, (Nguồn : Tại đây), rõ ràng, Thủ tướng là “sếp” của Ông ở cả hai phương diện đảng và chính quyền, thế nên, Ông chất vấn bằng công thức an toàn “XIN Thủ tướng …” là điều dễ hiểu.

Đó là nghịch lý đặc trưng của thể chế chính trị Việt Nam …

Nếu giải thích rõ như thế thì cử tri sẽ dễ dàng hiểu và thông cảm … nhưng, ở khía cạnh khác thì cử tri cũng không thể không lo ngại rằng đại biểu do mình bầu cử cứ mãi đi tìm cung cách xử thế an toàn cho cá nhân như thế, thì sẽ hành xử quyền lực của Quốc hội như thế nào khi cần thiết phải bãi miễn các chức vụ của chính phủ ? Hay là họ sẽ “XIN Thủ tướng … cho tôi được bãi miễn !!!”.

Biết đâu đấy …

THƯ GỞI CÔNG DÂN THỨ 90 TRIỆU …

Phiếm loạn : 

THƯ GỞI CÔNG DÂN THỨ 90 TRIỆU …




Vào một ngày thượng tuần tháng 11/2013, cùng với mọi người, chú chào đón cháu, công dân thứ 90 triệu chào đời !

Chính thức và đúng về phương diện pháp lý, mọi người đã gọi cháu là công dân.  Với cha mẹ cháu, chắc cháu sẽ được gọi là thiên thần nhỏ. Với chú, chú mong gọi cháu là đồng bào … bởi lẽ, chẳng phải chúng ta cùng là con rồng cháu tiên của mẹ Âu Cơ của cha Lạc Long Quân sao ? chẳng phải chúng ta có chung một quốc tổ Hùng Vương hay sao ? thế nên, chú sẽ gọi cháu là đồng bào … đồng bào thứ 90 triệu của chú !

Khi chú đặt bút viết thư này cho cháu, cháu đã gần được 20 ngày tuổi, ở tuổi ấy, niềm vui của cháu chắc đơn sơ lắm, là được ôm ấp, vỗ về, được đói ăn, khát uống … chú nhầm ! được đói bú, khát cũng bú tuốt !!!

Và đương nhiên, ý muốn cháu đọc bức thư của chú gởi là điều chỉ có trong trí tưởng tượng bất bình thường của chú, vì lẽ, cháu chưa đủ hiểu biết để đọc bức được thư này … Mặc thế, chú vẫn viết bức thư này để hy vọng đến ngày cháu khôn lớn, cháu có thể biết điều gì đã xảy ra xung quanh mình khi cháu chào đời qua lời thư lảm nhảm của chú …

Ngày cháu đáp lại niềm vui của mọi người bằng tiếng khóc … là ngày các ông dân biểu (dân biểu không nghe) đang họp thôn ấp trong tòa nhà rộng lớn lắm mà người ta gọi là nghị viện thôn, ở đó người ta tranh nhau gật gù lia lịa, thoảng lắm, cũng có người uống “lộn” thuốc nên lắc lư “Ứ ! em chã” làm màu, nhưng khi thuốc tan thì hồi tỉnh, mặt mày xanh xám, chân tay run bần bật “Dạ ! em chừa” …

Ở đó, họ đang bàn đặt tên cho cháu, chú nhầm ! đặt tên mới cho thôn của chú cháu ta bằng một cái tên đang xài là “thiên đàng thôn”, nói thêm, thiên đàng là cái định hướng, là cái giấc mơ màu hồng mà họ đang kêu mọi người cùng mơ, là cái bây giờ chưa có, là cái đời chú chỉ nghe, là cái đời cháu không thấy, là cái mà con cháu của cháu sẽ mơ tiếp  … Nhưng có điều, chú không chắc lắm đó cũng là giấc mơ của chính họ ! Bởi vì, cuộc sống của họ bây giờ đã đang là thiên đàng giữa đời thật rồi …

Họ cũng bàn nên giữ điều khoản mấy mấy gì đó của quy ước thôn, để bảo đảm quyền của mấy tay anh chị to hơn quyền của ông trưởng thôn, quyền ấy nó sẽ phủ sóng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến vật chất, từ nội đến ngoại, từ bắc chí nam, từ tây gác cho đông ngủ, đến đông gác cho tây ngủ để canh giữ cho hòa bình thế giới ta bà, từ cái đang suy nghĩ đến cái sắp nghĩ  ra … nói chung là từ cái tất tần tật đến cái tất tần tật, nói thêm, trong cái tất tần tật đó đã bao gồm cái sự bài tiết … (không biết chú viết như vậy đầy đủ chưa nhỉ ?).

Còn nữa cháu, họ nói đám mấy ông dân quân phải chung thủy với vợ là đương nhiên rồi, vì vợ còng lưng buôn thúng bán mẹt mới có tiền nuôi mấy ổng mà, nhưng còn phải chung tình với mấy tay anh chị nữa, cuộc tình đồng tính hay sao ấy … phen này dân đồng tính tha hồ mà được nước mừng rỡ nhá … có đồng minh to oách xì xằng thế còn gì ?!

Toàn chuyện thượng tầng cao sang phú quý, thôn ta dân thấp cổ bé miệng nên chả mấy ai dám quan tâm … có vài tên được học hành tử tế tí nhưng sinh bất phùng thời lại rửng mỡ … ý kiến ý cò, nào yêu sách, nào kiến nghị, nào phản biện, nào thỉnh nguyện, nào tâm thư … chỉ được cái hù dọa chuyện tương lai nghe phát sợ, làm mấy tay anh chị tắc tị, tức vỡ ói mật … thật là không ra làm sao cả !? thế là được khuyến mãi ngay một mớ mũ mà đội : “âm mưu diển biến” nhá, “lợi dụng tự do lừa tềnh” nhá … bla, bla, bla … và vô hộp kèm theo cái nơ xinh đẹp hình số 8 !

Túm lại, đó mấy việc hệ trọng bậc nhất của thôn ta cháu ạ … chú tạm dừng bút cái … mai chú sẽ lảm nhảm tiếp cho cháu nghe một câu chuyện khác  …

(đang viết …)

Manh Dang







Đọc thêm :

TÒA ÁN TÂM LINH - MỘT PHẦN CÔNG LÝ ĐÃ ĐƯỢC THỰC THI !

Phiếm luận :

TÒA ÁN TÂM LINH - 
MỘT PHẦN CÔNG LÝ ĐÃ ĐƯỢC THỰC THI !


Đồng loạt, các cán bộ nguyên là công an điều tra trong vụ án oan của Ông Nguyễn Thanh Chấn đều có bản tường trình phủ nhận việc ép cung, bức cung, mớm cung bằng nhục hình … là kết quả có thể đoán trước, không ! tôi viết nhầm, BIẾT trước … (http://nld.com.vn/phap-luat/6-dieu-tra-vien-cung-phu-nhan-danh-dap-ep-cung-ong-chan-20131110114734857.htm)

Thời điểm ấy, họ đã làm nên điều “thần kỳ” giữa đời thường … biến không thành có, biến công dân Nguyễn Thanh Chấn vô tội thành một tên tội phạm nguy hiểm, biến người cha, người chồng lương thiện thành một kịch sỹ trong vai kẻ sát nhân khi công diễn thực nghiệm hiện trường, biến người nông dân chân chất “tham sinh húy tử” thành người “hào phóng” sinh mạng của mình bằng những lời khai nhận giết người, tất cả những điều ấy, nó “giúp” Ông Chấn có thể chịu hình phạt đạt ngưỡng “đỉnh của đỉnh” là “dựa cột” (*) …

Nhưng may cho Ông Chấn, phúc đức phụ ấm là liệt sỹ cứu Ông thoát án tử, Ông không phải dựa cột để sau 10 năm Ông khật khừ trở về làm người vô tội như ngày đầu cha sinh mẹ đẻ …

Sự kiện án oan nổi đình đám của Ông có lẽ vẫn không đủ ”đô” để ngăn nguồn cảm hứng vô bờ bến, dâng trào đến mức không chút ngượng ngùng, Ông Phó chủ nhiệm Ủy ban tư pháp Quốc hội Nguyễn Đình Quyền vẫn dõng dạc thốt : "... Cơ quan điều tra ở Việt Nam được coi là một trong cơ quan điều tra giỏi nhất thế giới ...", nói thêm cho đầy đủ : Sau khi Ông Quyền đã làm việc với cơ quan điều tra liên bang FBI của Hoa Kỳ !!! (http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/148252/-co-quan-dieu-tra-vn-thuoc-dien-gioi-nhat-the-gioi-.html)
Ông Nguyễn Đình Quyền

Nhìn ảnh chụp Ông trên mặt báo với mái tóc và khuôn mặt như đang cạnh tranh nhau về độ bóng mượt, mà người viết không tránh khỏi cảm giác muốn "nựng" Ông cho hả cơn hâm mộ ...

Như người viết đã có dịp trình bày trong bài “Ép cung …”, hiện nay, những lời khai của bị cáo trong các phiên tòa hình sự như bị bức cung, ép cung, mớm cung bằng nhục hình … thì tòa án luôn luôn yêu cầu họ xuất trình chứng cứ để chứng minh … Ở hoàn cảnh “thân tại lao”, họ chẳng có gì ngoài “trên răng dưới ấy” thì rõ ràng, việc chứng minh việc bị nhục hình để bức cung, ép cung, mớm cung là “thiên nan, vạn nan”, họ chứng minh bằng niềm tin chăng ? Tất nhiên, không chứng cứ chứng minh thì hệ lụy là tòa án bác các lời khai có ý “vu khống” cán bộ điều tra … đó là ở những trường hợp vụ án hình sự thông thường mà thời gian từ khi điều tra đến trước phiên xét xử chưa phải là quá lâu …

Nhưng ở vụ án oan của Ông Chấn, sau thời gian 10 năm trời dài đăng đẳng, thì nay lấy đâu ra tang chứng ? vật chứng ? nhân chứng ? là những chứng cứ có thể buộc tội các cán bộ điều tra khi ấy ? Bên cạnh đó, với những trang tường trình "vô tội" mới đây của những cán bộ điều tra, nếu đơn thuần đánh giá về phương diện pháp lý thì khó có thể mà xử lý hình sự được họ ... 

Chưa kể đến một nguyên tắc khác của pháp luật liên quan đến thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự, mà nếu quá thời hiệu này thì phải miễn truy cứu người vi phạm pháp luật. 

Họ đã từng hay đang là cán bộ điều tra, họ hiểu hơn ai hết về thu thập chứng cứ, đánh giá chứng cứ và thời hiệu truy cứu họ ? Nôm na, kh3 năng của một sinh viên luật cũng đủ có thể "cứu" được họ khỏi vòng lao lý ...

Thế nên, để có thể xử lý hình sự được họ với quyết tâm “duy ý chí”, làm điều ‘thần kỳ” giữa đời thường thì không kể … Có lẽ đây đương là vấn đề làm đau đầu những người có thẩm quyền muốn làm an lòng dân trong sự kiện này …

Không truy cứu trách nhiệm hình sự những người có liên quan đưa đến việc hình thành bản án oan sai nghiêm trọng như thế thì lòng dân nhấp nhổm không yên, nhưng đào đâu ra chứng cứ để thuyết phục cơ quan tư pháp để luận tội luận hình ?

Nhưng nếu chỉ xử lý ở mức độ thấp hơn như bằng các hình thức kỷ luật công chức chẳng hạn thì cũng không ổn, điều đó không thuyết phục được sự đồng thuận trong dân đang trông chờ công lý phải được thực thi !

Công dân hầu như luôn luôn có quyền đòi hỏi công lý tuyệt đối, vô hạn và ngay lập tức … Nhưng những người làm công tác pháp luật luôn luôn tự biết, trong điều kiện hiện nay, công lý thực tại được ban phát đôi khi chỉ là tương đối, hữu hạn và chậm chạp … Đó là giới hạn của luật pháp thực tại và tòa án thực tại …

Không quá hy vọng vào tòa án thực tại, để cứu rỗi, đã có những người nói đến tòa án lương tâm, nhưng người viết không tin lắm về tòa án lương tâm, bởi lẽ, nhưng cán bộ gây nên việc oan sai hôm nào họ vẫn ăn ngon ngủ yên sau ngần ấy năm, vẫn được thăng chức, thăng quyền … chưa kể, chiến công thần kỳ của họ 10 năm trước có lẽ cũng là một trong những nấc thang đưa đến chức quyền ngày nay, mà với chức quyền ấy, khiến họ không có thời gian xa xỉ cho tòa án lương tâm của họ được xét xử … Đó là giới hạn của tòa án lương tâm …

Quả báo, đó là kết quả xét xử của tòa án tâm linh, khái niệm công lý cuối cùng khi mọi người không còn mấy hy vọng vào tòa án thực tại cùng tòa án lương tâm … người ta đã nói đến quả báo nhãn tiền khi biết thông tin về điều tra viên chính trong vụ án đã phải kết thúc cuộc đời mình bằng một tai nạn thảm khốc, có lẽ “người trần mắt thịt” sẽ không ai biết rõ thực hư về cái chết của điều ta viên chính có phải là thật do quả báo từ vụ án oan Ông Nguyễn Thanh Chấn hay không ? Nhưng có lẽ, trong tâm tưởng của một số người, một phần công lý cuối cùng cũng được thực thi, đương nhiên bằng niềm tin vào tâm linh như vậy !

Cũng may, không phải lúc nào công lý cũng được ban phát bởi tòa án tâm linh, nếu không, điều ấy là họa chứ chẳng phải là phúc …

Manh Dang
________________

(*) Dựa cột : Tử hình

TỰ SỰ …

TỰ SỰ …




Tuổi đó tuổi vàng hay tuổi ngọc
Yêu nhau ai kể tuổi bao giờ (*)


Thế là, tựa như cái chớp mắt vậy, tôi và người bạn đời Thuy Le Thi Bich đã chung sống với nhau được 17 năm trời …

17 năm, nhưng ngẫm lại từng sự kiện trong cuộc sống, rõ ràng đây cũng đã là một khoảng thời gian thật dài mà chúng tôi đã chịu đựng nhau một cách hết sức sung sướng …

17 năm, đã có biết bao sự biến động trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi … Ngày cưới chúng tôi, tứ thân phụ mẫu đều vẫn còn tại thế, họ đã cùng nâng ly chúc phúc cho hạnh phúc chúng tôi, nay thì song thân bên tôi và bà nhạc đã thành người thiên cổ … chúng tôi thầm tin rằng chắc họ vẫn chúc phúc nhân dịp kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi từ thế giới của họ …

17 năm, chúng tôi may mắn ân hưởng hạnh phúc lứa đôi, và hơn cả thế, hạnh phúc từ kết quả tình yêu là một cháu trai 16 tuổi … cháu làm chúng tôi tự hào vì cháu học giỏi … cháu làm chúng tôi sung sướng hàng ngày vì cháu hiếu thảo … cháu làm chúng tôi trở thành người giàu có nhất trên hành tinh này, bởi lẽ, cháu đã là tài sản vô giá mà chúng tôi từng có trong cuộc đời mình …

17 năm, không chỉ niềm vui, đã có lúc tôi chơi vơi về thân thế của mình, đã có lúc tôi bẽ bàng về nhân tình thế thái, đã có lúc tôi vỡ òa như “châu về Hợp phố”, đã có những tự sự mà tôi chỉ có thể độc thoại …

17 năm, bao biến động, nhưng vẫn có một điều bất biến, mà nay, chúng tôi  may mắn nhủ lòng rằng : Chúng tôi vẫn chưa hết yêu thương nhau … và có vẻ, chúng tôi vẫn rất sẵn sàng bên nhau trong những ngày sắp đến …

Manh Dang
_____________________________

(*) Trích thơ Thi sỹ Vũ Hoàng Chương