LÁ DIÊU BÔNG
Chuyện kể rằng từ đầu thế kỷ trước, một cậu bé
học trò đã chót mang lòng yêu một cô gái hơn mình tám tuổi ! Ngày
kia, cô gái ấy nói vu vơ với cậu bé "Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông, từ
nay ta gọi là chồng". Không biết rằng chiếc lá có thật hay không ? Nhưng
cậu bé học trò vẫn mải miết đi tìm ... Bốn năm sau, cô gái đi lấy chồng.
Hai mươi lăm năm sau, năm 1959, trong một ngày đông rét
mướt, cậu bé học trò ngày trước nay là thi sĩ Hoàng Cầm cho ra đời bài
thơ "Lá Diêu Bông" :
Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìmĐồng chiềuCuống rạChị bảoĐứa nào tìm được Lá Diêu bôngTừ nay ta gọi là chồngHai ngày em tìm thấy LáChị chau màyĐâu phải Lá Diêu bôngMùa đông sau em tìm thấy LáChị lắc đầuTrông nắng vãn bên sôngNgày cưới ChịEm tìm thấy LáChị cười xe chỉ ấm trôn kimChị ba conEm tìm thấy LáXòe tay phủ mặt Chị không nhìnTừ thuở ấyEm cầm chiếc Láđi đầu non cuối bểGió quê vi vút gọiDiêu bông hời...... ới Diêu bông...!
Khoảng đầu thập kỷ 80, ở hải ngoại, bài thơ “Là
diêu bông” lại được nhắc nhớ lại khi nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc bài
thơ này, đến một thập kỷ sau, trong nước, nhạc sĩ Trần Tiến phổ
nhạc bài thơ với tựa khác “Sao em nỡ vội lấy chồng”!
Ba lần, một lần với thi sĩ Hoàng Cầm và hai lần
khác với nhạc sĩ Phạm Duy và nhạc sĩ Trần Tiến đã đưa dân tôi,
những người yêu nghệ thuật đến một khía cạnh rất khác của sự lãng
mạn trong tình yêu, với nhiều cung bậc cảm xúc !
Sao mà không lãng mạn với hình ảnh đứa em trai mãi
cặm cụi đi tìm chiếc lá thần thoại để hy vọng chinh phục cho bằng
được trái tim của người chị mà mình đã trót mang lòng yêu thương ! “Diêu bông hời ... ới Diêu bông...!”.
Là diêu bông, tôi sẽ gọi đấy là chiếc lá thánh tình
yêu !
Tôi đã từng những tưởng rằng, chỉ riêng trong chuyện
yêu đương của thi sĩ Hoàng Cầm thì mới có chiếc lá thánh “diêu bông” thần
thoại, góp thêm hương vị vào khối di sản yêu đương của người đời. Bé
cái nhầm ! Chẳng phải là thi sĩ, không phải là nhạc sĩ, càng không phải
là nghệ thuật, và cũng chẳng cần đến nguồn cảm hứng của yêu đương …
non trăm triệu đồng bào tôi vẫn đang mải miết dắt díu, cặm cụi cùng
nhau đi tìm chiếc lá thánh “diêu bông” đấy thôi … một cơn lên đồng tập thể xuyên thế kỷ !
Chiếc lá thánh “diêu bông” của non trăm triệu đồng
bào tôi, khi tìm ra nó, thì chúng tôi sẽ được đền đáp lại bằng một
thiên đường hay niết bàn gì đó, ở đấy, như vị tổ Marx mô tả, không còn
người bóc lột người, không còn cần đến nhà nước, chính quyền, mọi
người chỉ cần làm theo năng lực, nhưng hưởng theo nhu cầu, nói khác,
mọi người từ già chí bé đều trở thành những vị tiên ông, tiên bà,
tiên cô, tiên cậu, tiên bé sống giữa đời thường …
Như cậu bé học trò Hoàng Cầm ngày trước, hăm hở chỉ
sau hai ngày tìm thấy lá diêu bông, thì năm 1945 người dân tôi cũng ngỡ
tìm thấy chiếc lá thánh của mình, bằng sự cáo chung của nền quân
chủ, bằng sự đoàn kết các đảng phái chính trị trong một chính phủ
liên hiệp, nhưng :
Chị chau mày
Đâu phải Lá Diêu bông
Sau cái chau mày của “chị” cũng như sự tan vỡ của
chính phủ liên hiệp … cậu bé học trò cũng như người dân tôi sớm choàng
tỉnh sau giấc mơ vui tươi trẻ của mình !
Không nản chí, vào mùa đông sau đó của cậu bé học
trò, cũng như vào cuối xuân 1975, lần nữa chúng tôi cùng nhau mang về
chiếc lá thánh “diêu bông”, một cơ hội khác để chinh phục tình yêu, một
cơ hội khác để phát triển đất nước sau ngày thống nhất. Nhưng tình
yêu vẫn chưa mỉm cười, chốn thiên đường vẫn cửa đóng, then gài …
Chị lắc đầu
Trông nắng vãn bên sông
Bốn năm sau, cậu bé học trò tìm thấy lá diệu bông, dân
tôi cũng lại tìm được chiếc lá thánh “diêu bông” khác … hẩm hiu như
chuyện người chị yêu của thi sĩ đã sang ngang theo chồng bỏ cuộc chơi,
thì chốn thiên đường của dân tôi lại càng thêm mịt mùng khi người dẫn
đường than vãn “Đến hết thế kỷ này không biết đã có thiên đường ở
Việt Nam hay chưa ?”(1), tuy vậy, hành trình vĩ đại của dân tôi từ thế
kỷ trước sang đến thế kỷ này để tìm chiếc lá thánh “diêu bông” vẫn tiếp
tục “kiên định” như những con cua đi ngang về ngửa vào mùa di trú mới
…
Chị ba con
Em tìm thấy LáXòe tay phủ mặt Chị không nhìn
Một dịp khác cho cậu bé học trò tìm thấy chiếc lá
diêu bông, nhưng sự hẩm hiu vẫn đeo bám dai dẵng mãi thân phận chàng
thi sĩ khi “Xòe tay phủ mặt chị không nhìn” ! Cũng như thế, mê muội
với chốn thiên đường đã được “định hướng”, lại một chiếc lá diêu
bông “kinh tế thị trường theo định hướng thiên đường” được dân tôi tìm
thấy, lần này, không phải chị yêu mà người anh lo bếp núc cho dân tộc
(2) “xòe tay phủ mặt” khẽ khàng thốt : “Làm gì có cái thứ đó mà đi tìm”
!?!
Từ thuở ấy
Em cầm chiếc Láđi đầu non cuối bểGió quê vi vút gọiDiêu bông hời...... ới Diêu bông...!
Hoàng Cầm ông hỡi ơ hời, sao ông cứ trêu mãi dân tôi !
Manh Dang
------------------
(2. "Làm gì có thể chế kinh tế thị trường định hướng XHCN mà đi tìm - Bùi Quang Vinh"
--------------------
* Có thể bạn muốn tham khảo các bài viết khác tại đây : Mục lục Blog Manh Dang
--------------------
* Có thể bạn muốn tham khảo các bài viết khác tại đây : Mục lục Blog Manh Dang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét