Tuổi đó tuổi vàng hay tuổi ngọc
Yêu nhau ai kể tuổi bao giờ (*)
Thế là, tựa như cái chớp mắt vậy, tôi và người bạn
đời Thuy Le Thi Bich đã chung sống với nhau được 17 năm trời …
17 năm, nhưng ngẫm lại từng sự kiện trong cuộc sống,
rõ ràng đây cũng đã là một khoảng thời gian thật dài mà chúng tôi
đã chịu đựng nhau một cách hết sức sung sướng …
17 năm, đã có biết bao sự biến động trong cuộc sống
hôn nhân của chúng tôi … Ngày cưới chúng tôi, tứ thân phụ mẫu đều vẫn
còn tại thế, họ đã cùng nâng ly chúc phúc cho hạnh phúc chúng tôi,
nay thì song thân bên tôi và bà nhạc đã thành người thiên cổ … chúng
tôi thầm tin rằng chắc họ vẫn chúc phúc nhân dịp kỷ niệm ngày cưới
của chúng tôi từ thế giới của họ …
17 năm, chúng tôi may mắn ân hưởng hạnh phúc lứa đôi,
và hơn cả thế, hạnh phúc từ kết quả tình yêu là một cháu trai 16
tuổi … cháu làm chúng tôi tự hào vì cháu học giỏi … cháu làm chúng
tôi sung sướng hàng ngày vì cháu hiếu thảo … cháu làm chúng tôi trở
thành người giàu có nhất trên hành tinh này, bởi lẽ, cháu đã là
tài sản vô giá mà chúng tôi từng có trong cuộc đời mình …
17 năm, không chỉ niềm vui, đã có lúc tôi chơi vơi về
thân thế của mình, đã có lúc tôi bẽ bàng về nhân tình thế thái, đã
có lúc tôi vỡ òa như “châu về Hợp phố”, đã có những tự sự mà tôi
chỉ có thể độc thoại …
17 năm, bao biến động, nhưng vẫn có một điều bất
biến, mà nay, chúng tôi may mắn nhủ
lòng rằng : Chúng tôi vẫn chưa hết yêu thương nhau … và có vẻ, chúng
tôi vẫn rất sẵn sàng bên nhau trong những ngày sắp đến …
Manh Dang
_____________________________
(*) Trích thơ
Thi sỹ Vũ Hoàng Chương
![]() |
Đọc thêm :
Bài viết mới :
Bài viết về hoài niệm, tự sự :
Bài viết về thế sự :
Truyện ngắn (sưu tầm) :
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét