7 tháng 9, 2014

THƯ TRUNG THU CHO CON TRAI


Con trai,


Sớm lắm, từ những ngày đầu tháng bảy âm lịch của mùa Xá Tội Vong Nhân, thì ở thị thành, con có thấy người ta đã bầy các dãy tủ kính dài để bày bán các “cống phẩm” cho trẻ em vào ngày rằm tháng tám âm lịch ngay sau đó, ngày Tết Trung Thu không ?

Chắc con cũng đã đoán ra cống phẩm gì rồi nhỉ : Bánh trung thu, lồng đèn ! 

Không có những chiếc bánh trung thu thơm tho và những chiếc lồng đèn lung linh sắc màu, ắt không phải là ngày trung thu rồi, bố con mình khá đoan chắc về điều đó con nhỉ !


Bánh Nướng - Vô tư :

Bố vẫn thích gọi chiếc bánh trung thu là bánh nướng, bởi lẽ, nó là cách thường gọi của ông bà nội khi còn sinh thời.

Nhớ những chiếc bánh trung thu vàng ươm như hổ phách đã từng mê hoặc tuổi thơ bố biết bao nhiêu năm, hầu như, bố ít đoán trước được chiếc bánh đầy mê hoặc ấy mà bố được chạm đến sẽ có nhân gì, một chiếc bánh nhân thập cẩm cầu kỳ ư ? hay đậu xanh ngọt lịm đầu môi ? hoặc thơm ngát vị hạt sen ?  Kỳ thật, nhân chiếc bánh sẽ tùy thuộc vào sự may rủi của ông bà nội trong buổi đứng ngồi ở chợ trời vào ngày rằm tháng tám hàng năm khi ấy !

Trong buổi tối trung thu, chiếc bánh sẽ được đặt trang trọng trên bàn thờ để cúng giỗ bà nội lớn, bà bị chết đuối vì một cơn lũ đột ngột ở ngay tại phố núi Dalat vào năm 1956. Khi tàn nhang, ông nội đổ ít nước sôi vào ấm trà, chiếc bánh được cắt ra, ông cứ giục bà nội ngồi ngay vào bàn mà thưởng trà, mà ăn bánh  … Lúc ấy, chắc như con bây giờ, bố cứ thầm nhủ sao người lớn cứ bày vẽ nhiều nghi thức nhỉ, bố chỉ mong được cầm miếng bánh ăn ngay, ăn ngấu nghiến … để còn chạy ra ngoài chơi đèn với lũ trẻ !  Sau buổi tối chơi đèn trở về, bố thấy các phần bánh nướng còn lại vẫn y nguyên, hóa ra ông bà chỉ uống trà mà không ăn bánh, thể nào, bố cũng lại nghe ông bà nói “Bố mẹ ăn bánh nướng mãi cũng chán, con ăn đi”, và bố lại "VÔ TƯ” ăn nốt những phần bánh còn lại.


Lồng đèn - Vô tình :

Nhà ông bà nội trong những năm đó nghèo lắm con trai, nên không phải năm nào bố cũng đều có chiếc lồng đèn lung linh sắc màu để chơi. Những ngày gần đến trung thu, trên đường đi học về ngang qua những cửa hiệu treo bán lồng đèn, thể nào bố cũng dừng lại ngắm nghía và tự thầm chọn cho mình vài chiếc lồng đèn ưng ý nhất, có năm là chiếc tàu thủy oai phong lẫm liệt bọc giấy kính đỏ, có hàng cờ đuôi nheo buộc từ mũi và cuối tàu lên cột ống khói vươn cao ngạo nghễ, có năm là chiếc trực thăng bọc giấy kính xanh, cánh quạt có thể quay được, năm khác là một con kỳ lân có cái đầu thật to lúc lắc như gật đầu chào mỗi khi có cơn gió thoảng qua … Và cứ thế, sau mỗi buổi học về là bố lại điểm danh, và yên tâm xiết bao nếu chiếc đèn chiếc lồng đèn ưng ý của mình vẫn còn treo yên vị ở đó …

Có một năm, bố đã thiết tha xin ông bà nội mua cho mình một chiếc lồng đèn. Ông bà đã hứa sẽ mua, bố mừng lắm con à ! Những ngày trước trung thu thì vài đứa trẻ cùng trang lứa đã sớm có lồng đèn để chơi, bố lẽo đẽo đi theo chúng xem đèn mà lòng vẫn cứ mong chờ được cầm chiếc lồng đèn của mình. Đúng ngày rằm trung thu năm ấy, khi trời sâm sẩm tối thì bắt đầu mưa rả rích, bố chờ mãi, chờ mãi … đã quá bữa cơm tối mà ông nội vẫn chưa về, bố sốt ruột khóc đòi lồng đèn với bà rồi ngủ thiếp đi … Sáng ra, bố thức dậy thấy chiếc lồng đèn con cá bọc giấy kính đỏ bên cạnh, bố giận dỗi không cầm ! Như con bây giờ, bố đã nghĩ : Con trai ai lại chơi lồng đèn con cá ? Sao ông không mua cho bố những chiếc lồng đèn bố thích : Chiếc tàu thủy đó, chiếc phi cơ đó …

Hóa ra hôm ấy, gặp buổi đứng chợ ế ẩm, ông nội cứ nán thật trễ mong có ít tiền để mua đèn cho con trai mình. Đến tận buổi chiều trễ thì mới có người nhờ ông giao thuốc ở tận Dĩ An, đường xa lắm, bụng đói, nhưng ông vẫn cố đạp xe để đi giao, khi trở về thì mới có tiền mua chiếc lồng đèn cuối cùng mà họ còn treo trong cửa hiệu, biết bố có thể chẳng thích lồng đèn con cá, nhưng ông không có sự lựa chọn nào cả, ông đành mua về cho bố …

Những ngày sau rằm thì trẻ con vẫn chơi đèn, nhưng lần đầu tiên, bố có chiếc lồng đèn mà lại giấu biệt, chẳng dám xách đi chơi với chúng … bố "VÔ TÌNH", bố quá vô tình với sự hy sinh, yêu thương vô bờ bến của cha mẹ dành cho con cái …

***

Giờ ngồi viết những dòng chữ này cho con, bố chỉ thoáng mong, nếu có thể, xin chiếc đồng hồ thời gian trôi ngược về lại những khoảng khắc khốn khó ấy, bố chẳng thể bù đắp về điều đã qua, mà chỉ để bố không VÔ TƯ, không VÔ TÌNH như thế nữa, tuy rằng, bố vẫn biết chắc ông bà nội cũng sẽ không bao giờ cho bố sự lựa chọn nào khác như đã từng thế, như đã từng bao dung, thứ tha về biết bao lần vô tư, vô tình của bố !    

Con thương, con đã chẳng bao giờ phải chịu cảnh thèm muốn chiếc bánh nướng hay khao khát chiếc lồng đèn trong mùa trung thu như tuổi thơ của bố, nhưng con nên biết, tuổi thơ của bố đã trải qua những mùa trung thu thèm muốn và khao khát những cống phẩm trung thu ấy như thế nào ?!  Cũng như bây giờ, ngoài kia, cũng còn vô số những đứa trẻ không nhà hoặc mồ côi, chúng chỉ cần có miếng ăn chứ chẳng dám mơ đến chiếc bánh nướng, chúng chỉ có ngọn đèn đường trong đêm chứ chẳng dám mơ đến chiếc lồng đèn, chúng chỉ cần có có một chiếc áo ấm chứ chẳng dám mơ đến vòng tay thương yêu của cha mẹ ! Để con biết rằng, mình đã hạnh phúc và may mắn xiết bao trong cuộc đời này con nhé !

Lại một mùa trung thu mới đến, con đang giã từ tuổi thơ để bước những bước chân đầu tiên vào tuổi thành niên, bố mẹ chúc mừng con đã có một tuổi thơ quá mức mơ ước của nhiều người …

Vững tin mà bước con nhé !

Yêu thương con thật nhiều.

Mùa Trung Thu Giáp Ngọ (2014)



Manh Dang  
----------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 



1 tháng 9, 2014

VỀ ĐI BẠN !





Đọc bài viết của bạn công bố thông tin liên quan đến trang nhóm của hàng nghìn thành viên chỉ bằng quyết định "mình ên", thấy bạn hành xử bằng cách "chỉ tay" như một đấng trị vì mà mình phục lăn quay.


Cuối bài, bạn kết "Có điều gì không phải  ... Xin được lượng thứ". Đọc những lời cmt ngay dưới bài thì chắc bạn đã biết điều không phải của mình rồi nhỉ  ? Ngay cả đến người chị chung mà chúng ta gặp thường xuyên trong các buổi họp mặt, hiền như bụt là chị "điệu" Truong Xuan Chi còn phải lên tiếng, ngay cả cô em gái thường chỉ hay cười như Diệu Lành còn phải nhăn mặt than thở "Anh Hiếu này xyz" thì chắc chắn "điều không phải" không hề nhỏ  !


Thôi thì đừng buồn khi những người đồng ý với mình ít như thế !? Người ta thường nói bậc vĩ nhân thường cô đơn chắc cũng vì lẽ này  !


Mình thì không quá bi quan khi đọc qua bài viết được ghim của bạn  !  Bởi lẽ, mình vẫn thấy bóng dáng người hùng của mình trong bạn như khi chỉ vài cú điện thoại, bạn đã ra tay "cứu sống" cả một trang nhóm, trong khi mình và các ACE thành viên chỉ biết than thở, cầu xin, năn nỉ ! Tính cách người hùng lại một lần nữa sáng lên từ chính những câu chữ này đây "TÔI HỨA SẼ LÀ MỘT THÀNH VIÊN BÌNH THƯỜNG VÀO MỘT NGÀY SỚM NHẤT".


Hóa ra, bạn không tham quyền cố vị như lời đồn thổi ác ý rằng bạn mê mẩn ngôi cao ấy vì lắm quyền, nhiều lợi !


Thế thì, "về" với mình để làm thành viên bình thường đi bạn ! Bạn nhẹ lòng, bạn bình yên, bạn vui vẻ mỗi ngày ... không chỉ thế, bằng việc "về" với mình, bạn lại ban niềm vui đến cho hàng nghìn ACE của chúng ta, bạn lại tiếp tục là người hùng của mọi người  !


Đừng chần chờ gì nữa bạn, đừng nhân danh bất kỳ sự tốt đẹp hay xấu xa nào khác để trì hoãn sự trở về của bạn nữa !


Hãy bắt đầu chữ "SỚM" của bạn ngay từ hôm nay, hãy bắt đầu ngay từ bây giờ, chỉ ngay sau cái click chuột ... sẽ đưa bạn về với mình, với vòng tay bao dung rộng mở của ACE chúng ta. "Quay đầu là ..." bạn sẽ điền chữ còn lại nhé ?


Về đi bạn !

01/09/2014
Manh Dang
---------------




31 tháng 8, 2014

THẤT VỌNG



Mặc dù có hẳn một nhóm admin điều hành, nhưng việc điều hành không hiệu quả khiến trang nhóm Dalat Pre 75 vẫn cứ trượt dài vào ngõ tối, như cái xác sống vật vờ suốt cả một khoảng thời gian khá dài … đến nỗi, người sáng lập cũng phải “bỏ chạy” sau khi “trần tình” cho rằng mình đã “làm xong” sứ mệnh kết nối, còn thì, sống chết mặc bay !


“Đồng thanh tương ứng”, một admin khác là anh Giang Long lập tức vào khẳng định việc xóa nhóm : “Chị Ngô Tấn Thủy Tiên có lẽ rút hơi sớm, mình cũng có ý định này từ lâu nhưng đến hôm nay vẫn còn ở đây viết mấy dòng này là vì phải làm nốt một số việc để xóa tên nhóm và xem như một kỷ niệm ... vì Pre 75 đã làm tròn sứ mệnh kết nối của mình ... mình sẽ bắt đầu việc xóa tên nhóm ngay từ lúc này ... đó cũng là tâm ý của chị TT từ buổi off vừa rồi nên đây không phải là chuyện cá nhân mà là việc có chủ định ...”.



Cho thấy, việc xóa nhóm có lẽ không chỉ là tâm ý của một mình anh Giang Long, mà còn là “chủ định” của chính chị Thủy Tiên là người sáng lập nhóm, chủ định có từ tận tháng 06/2014 !!!


Theo đó, biết bao nhiêu bài viết, văn, thơ, nhạc, hình ảnh có giá trị, cùng tình cảm gởi gắm của 2.600 thành viên trong hơn 2 năm sẽ biến mất sau cái click chuột của anh Giang Long.


Trước vận mệnh của trang nhóm như chỉ mành treo chuông, các ACE thành viên đều lên tiếng lo ngại, phản đối theo nhiều cấp độ, thậm chí, nhắn tin cho nhau thể hiện sự tức giận vì không được tham khảo ý kiến trước một sự việc không chỉ quan trọng mà còn liên quan đến nhiều người như thế !!! Điển hình như các anh chị em : Thanh Do, Dalat NgocHan, ThienHuong Bui, Đinh Thành Đầu Bạc, Giang Giang, Thuy Hong, Lệ Quỳnh Nguyên, Quy Nguyen Thi, My Hanh, KimHoa Bui, NgocBich Truong, Bảo Liên Lê, Tương Duc Tuyen, Mai Nguyen, Tôn-Thất Long, Thao Huynh, Thien Tra Tran, Lac Van Vo, Diệu Lành  …


Tôi đã góp một phần bé nhỏ của mình vào nổ lực chung ấy cùng các ACE, như sau :


May mắn, nỗ lực chung của mọi người đã được anh Giang Long lắng nghe, thông cảm, chấp nhận và gởi lời từ biệt khi rời trang nhóm. Trong lời từ biệt, anh Giang Long có nhắc đến tên tôi (Manh Dang) và cho rằng cả hai không có duyên vì một số điều không ưng ý, tôi tôn trọng suy nghĩ của anh nên không bình luận.


Mặc dù tôi không đồng quan điểm về nhiều vấn đề với anh Giang Long và có lẽ anh ấy cũng cùng có ý nghĩ ấy về tôi, nhưng ít nhất, cá nhân tôi đã kính phục anh ấy về sự thẳng thắn, quyết đoán, cá tính, tự chịu trách nhiệm, kịp thời, biết lắng nghe và rất tôn trọng ý nguyện của thành viên ! Đúng tư chất của một người lãnh đạo, chỉ tiếc rằng những tai tiếng về tiền bạc (chưa được kiểm chứng) và sự nóng nẩy đã làm ảnh hưởng đến uy tín của anh ấy !


Khi người sáng lập là chị Thủy Tiên rời trang nhóm, thì vấn đề ai sở hữu không còn đặt ra, mà nơi đây đã trở thành ngôi nhà chung thuộc về các thành viên còn thiết tha với trang nhóm quyết định. Với ý thức trách nhiệm và tâm huyết của mình, các thành viên của trang nhóm, kể các các thành viên đang sinh sống ở hải ngoại đã đồng thanh tiến cử thêm các admin để phụ giúp điều hành trang nhóm. Dù vậy, hai admin còn lại là anh Lê Huy Cầm và Hieu Pham Ngoc vẫn tiếp tục giữ thái độ lặng thinh “lắng nghe” triền miên !?


Khi chị Thủy Tiên trở lại trang nhóm, hầu hết mọi người đều mừng vì bản thân chị đã là một phần của giải pháp ! Hơn nữa, tâm lý người Việt mình vẫn sống có trước có sau, “cái gì của Xê-da thì trả lại cho Xê-da”, vẫn thích câu chuyện có hậu theo kiểu “Kể từ đó họ hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Hết”. Thế nên, bản thân tôi đã rất thích thú khi anh Tôn Thất Long đã dùng tựa bài “Châu về Hợp Phố” để hai chúng tôi cùng đón chào sự trở lại của chị Thủy Tiên, gởi lời cảm ơn mọi người và xin tạ từ vai trò admin cùng gởi gấm vào chị không ít niềm hy vọng.


Mọi người vẫn trông chờ về một "phép màu" để làm hồi sinh trang nhóm mà chị Thủy Tiên đã hứa hẹn sẽ ban cho vào ngày 01/09, nhưng trước đó, không biết từ đâu đã lan truyền về sự thay đổi admin sẽ vẫn là nhóm admin cũ gồm cách ACE : Thủy Tiên, Lê Huy Cầm, Hieu Pham Ngoc và thế chỗ của Giang Long là chị LQN !


Tôi thất vọng vì toan tính “quẩn” của ai đó đưa loan truyền tin đồn này, vì thật ra, đó không phải là sự thay đổi khi mà “ngứa bên phải lại gãi bên trái”, chính nhóm admin đó đã từng bất lực trước vấn đề của nhóm, để rồi, người bỏ chạy, người định dang tay xóa nhóm … giờ thì vẫn y nguyên những con người đó lại điều hành thì quả là kiểu toan tính quẩn nhất mà tôi từng biết.


May thay, đó chỉ vẫn là tin đồn ác ý, và tôi vẫn HY VỌNG cho dù cái tựa bài “THẤT VỌNG” chỉ mang tính phỏng đoán không mong muốn.


Nếu không thì …


31/08/2014
Manh Dang
-----------------




16 tháng 8, 2014

HÃY “TÁT” TÔI LẦN CUỐI !!!




“Tát” là từ tôi tự phiên âm từ chữ “Tag”, một chức năng của trang mạng xã hội Facebook, dùng để đánh dấu, nhắc nhở cho người bạn mình về sáng tác, hình ảnh hoặc về lời status của mình …

Tôi đã từng có dịp vui biết mấy khi được bạn bè “tát” tên mình vào những hình ảnh sau chuyến du lịch chung, hay sau những buổi party, buổi café sáng chủ nhật …

Nhưng không phải lúc nào tôi cũng được vui khi được “tát” như vậy, mà hàng ngày, sự khó chịu của tôi về nó lại nhiều hơn ! 

Ban đầu phải kể đến một cô gái, dù đã từng là ngôi sao, đã từng là người của công chúng, nhưng điều đó dường như cũng chưa đủ với sự hiếu thắng của cô ấy, cô ấy vào mạng ảo với một cái tên ảo rất đẹp, ảnh avatar cũng ảo ! Cô gái liên tục “tát” tên hầu hết mọi người trong friendlist cô ấy vào những status mà cô ấy post, đôi khi những lời lẽ trong các status ấy rất sâu sắc như được viết bởi các triết gia vậy, mà đôi khi cũng hời hợt lắm, nhưng việc “tát” liên tục như dội bom thế cũng khiến mọi người bội thực … Một số đã unfriend với cô gái, thậm chí block cô ấy !  Sự mong muốn tiếp tục trở thành một ngôi sao trên mạng ảo theo cách đó đã khiến mong muốn của cô gái trẻ đã chóng tan vỡ như bong bóng xà phòng !

Tôi có dịp biết một người làm thơ, hình như anh sáng tác thơ rất dễ như lấy đồ trong túi vậy, mỗi ngày anh đều có một vài bài thơ mới, thậm chí, thơ của anh rất thời sự như là một tờ báo tin tức ! Chỉ tiếc, có lẽ tôi dốt thơ, nên tôi không đủ trí tuệ để cảm thụ được thơ của anh ấy … nên tôi cứ đắn đo không biết như thế thì có nên gọi anh ấy là nhà thơ không ? Và cũng vì một lẽ khác nữa ! Đó là việc anh ấy “tát” tên hơn hàng trăm độc giả của anh vào sáng tác của mình, không rõ trong số đó có bao nhiêu người là độc giả thưởng thơ của anh, nhưng số khác rõ ràng là độc giả bất đắc dĩ, trong đó có tôi !? Anh ấy đã ghi điểm trừ trong trái tim của tôi trước khi tôi quyết định có nên dành thời gian để đọc thơ của anh ấy.

Lại có một anh tính tình nghệ sĩ, là nhiếp ảnh gia nghiệp dư, tôi biết chắc chắn về sự nghiệp dư của anh vì những tấm ảnh anh post thấy rất rõ là anh không hề có chút khái niệm nào về nhiếp ảnh cả, những cân bằng trắng, độ nhạy sáng, tốc độ trập … dường như đều là xa xỉ đối với anh !  Khi anh post ảnh thì post cho chính mình là chính, vì anh không “tát” ai cả … ấy vậy mà mỗi khi thấy hệ thống FB báo là anh ấy post ảnh là tôi vội vào trang nhà của anh để xem, tôi thích ảnh của anh vì cái “tình người” và cái “tính nghệ sĩ” anh thể hiện !

Tôi vẫn tự hỏi, nếu sáng tác, hình ảnh hoặc về lời status của mình thật sự thú vị, có sức lay động lòng người, đẹp đẽ, hữu ích và có duyên … thì chỉ cần vài người thích (like) và chia sẻ (share) nó, nó sẽ được lan truyền nhanh nhất, rộng rãi nhất , thì đó chẳng phải là cách “quảng cáo” nhẹ nhàng và thuyết phục nhất, hơn là cất công ngồi “tát” hàng trăm “nạn nhân” của mình hay sao ?!?

Người có thực tài, có nội lực thì luôn luôn tự tin, bản lĩnh vì lẽ “Hữu xạ tự nhiên hương”  !

Như thế, thì có lẽ mọi người đã hiểu tại sao tôi tự tiện phiên âm “Tag” thành “Tát” rồi nhé … Vì với tôi, nhận quá nhiều cái TAG không mong muốn cũng giống như nhận cái TÁT oan vào mặt vậy !

Thế nên, tôi mong “ai đó” cứ hãy TÁT tôi một lần nữa như là ân huệ cuối cùng, rồi tha thứ đừng TÁT nhau nữa nhé ! Đau !



Manh Dang
------------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 







6 tháng 8, 2014

XÁ TỘI VONG NHÂN






Lật tờ lịch mới, đã thấy dương gian đang sống trong những ngày của tháng bảy âm lịch rồi, là những ngày của lễ “Xá tội vong nhân” bắt đầu vào ngày mùng hai ta kéo dài cho đến hết tháng bảy ta hàng năm …


Truyền thuyết về Xá tội vong nhân kể rằng, vào tháng bảy, Diêm Vương ra lệnh bắt đầu mở Quỷ môn quan (tức cửa địa ngục), để các linh hồn người chết, hay còn được gọi là cô hồn được trở lại cõi trần.


Trong những ngày này, các mẹ, các chị trong gia đình người Việt chăm chút, sắp sẵn các mâm quả lễ, thông thường là ít cháo trắng đặt trên những chiếc lá đa, mứt thèo lèo, bánh kẹo, mía, cóc, ổi, hóa tiền giấy vàng bạc, hình nhân thế mạng, nhà cửa, xe cộ, các vật dụng, thậm chí có cả các cô hầu gái xinh đẹp … thả chim phóng sinh, cầu kinh siêu thoát cho linh hồn người mất … để lễ cho các linh hồn vất vưởng đói khát, không nơi nương tựa, họ được thoát ngục tối âm ty, tự do lên dương thế để hưởng các của lễ, đến hết tháng 7 thì tất cả đều phải trở về, cánh cửa Quỷ môn quan lại khép kín.


Việc cúng lễ không chỉ với mục đích tránh bị các linh hồn vất vưởng vô danh quấy phá, mà còn vì mục đích làm phúc, giúp những linh hồn vô danh ít ra cũng có một ngày được no nê, không tủi phận khi những vong hồn khác được con cháu mời về dâng cúng đồ ăn, còn mình không ai đoái tưởng.


Thế nên, ngày lễ Xá tội vong nhân đã không chỉ là ngày lễ của tâm linh mà còn mang ý nghĩa nhân văn cao đẹp trong văn hóa Việt. Không chỉ cúng lễ cho người thân đã khuất, người Việt ta còn cúng lễ cho cả những người linh hồn vô danh khác, với niềm tin rằng con người dù đã gây ra những tội ác gì thì bên cạnh sự quả báo luân hồi, cũng vẫn còn có được một ngày để xá tội, giảm hình phạt, giảm đau đớn, khuyến khích từ bỏ điều ác mà hướng về nẻo thiện …  


Điều đó càng có ý nghĩa hơn trong hoàn cảnh xã hội ở dương thế ngày nay, khi mà người ta dễ dàng tước đoạt sinh mạng của nhau chỉ vì một cái nhìn “đểu”, một lời trêu chọc quá thái quá, một sự thách thức trẻ con , và không chỉ giữa những người xa lạ mà cả giữa những người thân thích trong gia đình … nên sinh mạng người sống bổng trở nên rẻ rúng như loài gia cầm vậy !


Tôi vẫn thầm nghĩ, nếu cùng với nén hương thơm bao dung cho linh hồn lạc loài đã mất, sao ta không sẵn lòng bao dung cho chính những đang người sống quanh ta nhỉ ? Khi một bên là niềm tin tâm linh, thì bên kia là sự sống hiện hữu ? Đó chẳng phải, cùng dâng của lễ cho sự chết, ta cũng đang dâng tâm hồn mình như là của lễ cho sự sống đấy sao ?

Nếu có bao dung thì hãy bao dung bây giờ
Đừng để ngày mai đến lúc tôi xa đời
Đừng để ngày mai đến khi tôi thành mây khói
Cát bụi làm sao mà biết mỉm cười [1]






Viết trong những ngày lễ Xá tội vong nhân Giáp Ngọ !

Manh Dang
------------------
[1] Trích ca từ nhạc phẩm “Nếu có yêu tôi” của Nhạc sĩ Nguyễn Đức Duy
------------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 


2 tháng 8, 2014

DI SẢN NÀO CHO CON ?






“ … chúng ta đã mất mát quá nhiều ! Đến cả sự tự trọng, thứ tài sản có giá trị cuối cùng mà tôi cũng đã định vứt bỏ khi đến nhờ chực các bữa cơm của anh chị, nhưng may mắn, anh chị đã giữ gìn lại cho tôi nguyên vẹn …” trích từ thư ông TT.Hân (Nguyên Chánh Thanh Tra Giám Sát Viện - VNCH).


Thông thường, số phận kẻ dân đen khó vượt thoát khỏi vận mệnh của đất nước. Thật vậy, khi vận nước đổi thay vào một ngày của tháng 04/1975, thì số phận của hàng triệu triệu người dân miền nam đã bước vào một khúc quanh cuộc đời rất khác biệt với những gì họ từng sống, từng biết.


Những người thân, bạn bè, đồng nghiệp của bố mẹ tôi khi ấy bắt đầu lao vào cuộc sống mới với đủ loại công việc có tên và không tên, những công chức mực thước như bố mẹ tôi trở nên những  người buôn bán thuốc tây ở chợ trời … chỉ cần vài ba cái vỏ hộp thuốc tây buộc vào nhau đặt ở lề đường là đã thành cái pharmacy tí hon rồi ! Bố mẹ tôi bắt đầu biết đến những từ ngữ chưa từng nghe trong đời họ “Trúng mánh”, tôi nhớ có hẳn vài câu hát chế thời đó : “Nhớ ngày nào trúng mánh ngày đó huy hoàng, ngày nào bể mánh ngày đó điêu tàn !” … theo mức độ may mắn của buổi chợ, khi trúng mánh thì gia đình chúng tôi có một bữa no dồn, còn lại thì sẽ đói góp !


Đến những năm cuối thập niên bảy mươi, đầu thập niên tám mươi của thế kỷ đó, sao những  người sống xung quanh và cả chúng tôi nữa, sống khổ sở thế ? Trông họ người không còn ra người nữa.


Bác TT.Hân, một người bạn của bố tôi, bác từng là một trong số hơn mười vị chánh thanh tra của cả một quốc gia thuộc chính quyền Sài Gòn cũ, bổng nhiên một dạo, bác cứ đến chơi nhà tôi gần vào buổi cơm, dĩ nhiên, bố mẹ chúng tôi mời bác ở lại dùng cơm cùng gia đình … mẹ tôi chạy vội đi vo thêm ít gạo ! Nhưng một tuần độ ba bốn lần như thế thì đã không còn là chuyện bình thường nữa rồi !!!  Hiểu ý, để bác không ngại khi thường xuyên đến nhà, bố tôi nhờ bác dịch giúp cuốn gia phả họ viết bằng chữ nôm … Bố tôi phải dặn mẹ tôi nấu sẵn thêm ít cơm để dành phần cho bác ấy, mẹ tôi gật đầu nhưng không nghe lời, nên mỗi lần có bác ấy cùng dùng cơm, mẹ tôi lại phải chạy đi vo gạo để nấu thêm cơm ! Bố cằn nhằn, mẹ bảo “Tôi chả tiếc, nhưng thời buổi gạo châu, củi quế thế này, nấu mà bác ấy không đến rồi lại dư, tội trời !” bố tôi phải chịu !


Nhưng chẳng phải lúc nào buổi cơm thì có cơm, có thể là cơm độn sắn, khoai, cho đến một thời gian thì vào dịp nhà tôi phải ăn khoai trừ bữa, bác Hân lại đến, mẹ tôi ngại chưa dám dọn bữa, bố tôi cười nói với khách “Hôm nay nhà tôi đổi món nên ăn khoai cho nhẹ bụng, mời anh ở lại dùng  với chúng tôi nhé ?”. Thoáng ngần ngừ, bác nhận lời, dĩa khoai được dọn lên. Khác với mọi lần, bữa ăn của chúng tôi lặng lẽ khác thường, khi mọi người đang lột khoai thì bổng dưng bố tôi và bác nhìn nhau cười, ban đầu họ chỉ cười nhẹ nhàng, rồi họ cười lớn dần, cười khanh khách, cười sằng sặc mà nước mắt cả hai người cứ chảy dàn dụa ra khắp mặt không dứt, mẹ tôi chạy vội ra đằng sau lau nước mắt !?


Sau lần ấy thì không thấy bác Hân đến nhà tôi chơi nữa, một hôm bố tôi về kể chuyện đến thăm thì thấy căn hộ bác ấy thuê đang bị niêm phong rồi, chắc bác ấy vượt biên ! Tôi nghe bố mẹ nói chuyện với nhau, hóa ra bác ấy cũng còn của để vượt biên …


Ít năm sau, gia đình tôi nhận được lá thơ của bác Hân gởi từ Mỹ về, bác kể lại đoạn trường vượt thoát bằng đường bộ sang Campuchia rồi đến Thái Lan, trong tay bác chỉ có mỗi chiếc la bàn ! Khi lạc vào khu vực của Polpot (Khơ me đỏ), nhờ biết tiếng Hoa nên bác phải giả dạng là Hoa kiều nên mới thoát chết. Sau một năm ở trại tị nạn Thái Lan, bác được định cư ở Mỹ. Nhưng những lời lẽ trong lá thư của bác Hân mới là điều làm tôi nhớ mãi trong suốt bao nhiêu năm qua : 

“ … chúng ta đã mất mát quá nhiều ! Đến cả sự tự trọng, thứ tài sản có giá trị cuối cùng mà tôi cũng đã định vứt bỏ khi đến nhờ chực các bữa cơm của anh chị, nhưng may mắn, anh chị đã giữ gìn lại cho tôi nguyên vẹn. Tôi cũng nhớ cả về bữa “tiệc khoai” tràn đầy nụ cười và nước mắt mà anh chị đã đãi tôi với sự thành thực. Từ bữa tiệc khoai đó, đã thúc đẩy tôi vượt thoát số phận mình dù không một đồng xu dính túi ! Và bây giờ, chỉ duy nhất một điều mà tôi thấy mình có nghĩa vụ thông báo với anh chị rằng, tuy tôi vẫn nghèo như những ngày ấy, nhưng sự tự trọng, tôi vẫn tự mình giữ gìn trọn vẹn … ”


Bác TT.Hân và bố mẹ tôi nay đều đã ra người thiên cổ …


Khi vào tuổi xế chiều của cuộc đời, bố mẹ tôi không phải là người giàu có ! Nhưng di sản từ ông bà mà tôi được thừa hưởng, đã khiến tôi luôn tự hào vì đã trở thành một tỷ phú giàu có bậc nhất trên cõi đời này … Sự giàu có không đến từ nhiều con số 0 kéo dài của đồng tiền, không từ của chìm hay của nổi, mà bằng cách sống của mình, bố mẹ cất giấu vào con tim của tôi ngay từ khi tôi nghe tiếng ru đầu đời, để bây giờ, tôi có thể tự tin phung phí mãi cho đến khi tôi rời cõi trần gian tạm bợ này … 


"Tự trọng và giữ gìn sự tự trọng cho nhau", tôi đã từng mong con mình sẽ được thừa hưởng giá trị của di sản đó ! "Loại" giá trị đang phôi pha dần trong xã hội này ...


Lại một mùa Vu lan mới đang đến thật gần với nhân trần … Bố mẹ, tôi nhớ người xiết bao !





Mùa Vu lan Giáp Ngọ
Manh Dang
----------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 



12 tháng 6, 2014

KÝ ỨC DALAT - MẸ TÔI, CON DỐC VÀ THIẾU NỮ DALAT

Một con dốc trong sương sớm Dalat


Mẹ tôi, con dốc và thiếu nữ Dalat 


Khi tôi còn nhỏ, có những lần nghe người lớn nói chuyện về thiếu nữ Dalat, thì chắc chắn thể nào cũng nhắc đến đôi má hây hây hồng tự nhiên của họ, điều đã trở thành nét duyên, rất riêng và đầy tự hào một thời của thiếu nữ Dalat, mà nay sao đã phôi pha, mai một đi ít nhiều với thời gian ?! Và trong câu chuyện ấy, mẹ tôi đã từng cười mà đùa rằng, Dalat nhiều đồi dốc, nên con gái Dalat ai cũng có cặp mông thật là nẩy, tôi nghe thật lạ lùng vì chưa hiểu lắm …

Tôi cũng chưa bao giờ có dịp kiểm chứng về lời nhận xét đùa của mẹ tôi, nhưng có điều, tôi rất nhớ về những con dốc Dalat, mà ít nhất ba lần, tôi đã vuột tay để chứng kiến mẹ tôi ngã sóng soài vì những con dốc ấy ! Vì lẽ, mẹ tôi vốn có đôi chân khá yếu, nên đi đâu bà cũng thường đưa tôi theo để vịn như chiếc gậy của người già. Một lần bà ngã ở con dốc mấp mô đá xanh chen lẫn đất đỏ, con dốc nối nơi mẹ tôi làm việc chỉ vài phút đi bộ để hướng lên chợ Chi Lăng, nay có dịp trở lại thì tôi thấy con dốc đã trở thành một con đường trải nhựa bằng phẳng rồi;

Một lần khác ở lối đi khá dốc giữa nghĩa trang Mả Thánh lúc khoảng 4 giờ chiều, khi ấy trời vừa tạnh mưa, hai mẹ con tôi đi viếng mộ người thân, tìm mãi không thấy ngôi mộ, sợ tối trời nên đành ra về, khi trở xuống con dốc đất đỏ ướt trơn trợt, bà lúng túng tránh đống phân bò thế nào mà ngã ngồi đúng ngay vào đó !!!  Xuống đến đường, vào một nhà gần đấy để mẹ tôi xin nước rửa ráy giữa trời chiều rét căm căm !  Cả tôi và người chủ nhà tốt bụng không nhịn được cười, mẹ tôi cũng cười, nhưng nụ cười cứ trôi tuột đi giữa hai hàm răng đang va vào nhau lập cập  …

Lần ngã thứ ba khi mẹ tôi đi dự đám cưới của một cô đồng nghiệp trẻ, nhà ở trên một con dốc cao khá ngoằn nghèo, khi buổi chiều chúng tôi đến đấy lúc trời còn sáng tỏ, mẹ tôi trông đã lo ngại, đến tối tàn tiệc trở ra, mấy con chó của chủ nhà cứ rượt đuổi nhau lăn xả cả vào chân khách, mẹ tôi níu tay tôi nhưng cũng không giữ được nên cứ thế mà ngã sóng soài vào bụi cây ven mép con dốc, may có mấy chú đồng nghiệp trẻ đỡ lên rồi cứ thế cõng xuống tận dưới đường.

Tuổi thơ của tôi ở Dalat đã có những con dốc như thế, “sồng sộc” hay nhẹ nhàng vô tình đi vào ký ức của tôi, để lại niềm bâng khuâng, nhớ mãi khôn nguôi …

Niềm nhớ là những con dốc nhỏ chỉ rộng độ một hay non hai thước tây, quanh co, ngoằn nghèo, lúc phình to, lúc thu hẹp ... mà tôi đã có dịp thấy khắp mọi nơi ở phố thị, ngoại ô Dalat, trông đơn sơ lắm, mộc mạc lắm, nó nhẹ nhàng như giọng nói, như hơi thở thiếu nữ Dalat đang ân cần níu tay áo đưa khách vào từng con hẻm nhỏ, ở đó, có những cánh hoa dại mọc ven dốc đang rung rinh như quyến luyến cuốn theo chân người hay những chùm hoa được chăm sóc, tỉa tót đang kiêu kỳ khoe sắc trên những vòm cổng, trên hàng rào hay trên những ô cửa sổ nhỏ. Đôi khi, con dốc nhỏ cũng đỏng đảnh để bất chợt rẽ quặt vào một vườn bắp sú xanh rờn trên nền đất hực màu cam tươi ở tận cuối con dốc !

Không chỉ những con đường, con hẻm mới có dốc, đôi khi dốc nằm ngay trong chính từng căn nhà nhỏ, trong từng khoảng vườn riêng. Cho nên, có những mái nhà thấp hơn cả nền cổng là điều hết sức bình thường, hoặc ngôi nhà có mặt chính là tầng 1, nhưng cũng tầng ấy có mặt sau trông ra vườn lại là tầng 2 cũng nên. Nếu không thế, đấy chẳng phải là Dalat.

Hầu như, mỗi con dốc đều ẩn giấu sẵn trong mình những điều bất ngờ dành cho khách, vì sau những lối rẽ, những ngả ba, sau những bậc tam cấp đột ngột đi xuống, hay những nấc thang giựt ngược lên cao, sau những nếp nhà hiền hòa … là những cảnh trí thay đổi ngoạn mục không ngớt … y như chính các thiếu nữ sinh ra ở đất này, kín đáo lắm, nhưng sẽ tinh nghịch vô chừng và hiếu khách nếu là người tri kỷ !

Tôi khá chắc chắn khi nói rằng con hẻm nào mà không có dốc thì không phải là con hẻm Dalat !

Nhưng, cũng có những con dốc lớn xác, khoe thân vạm vỡ như chàng trai của tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu gọi là đèo, hăm hở đứng đón khách từ ngay của ngỏ Dalat ! Hay con đường dốc Lê Đại Hành lớn rộng, tinh tươm hướng lên khu Hòa Bình, hoặc con dốc gắt khúc như khuỷu tay người từ hướng ga Dalat rẽ phải vào con đường có tòa nhà Nha Địa dư hay Trường Hùng Vương ngày trước tọa lạc … Thế nhưng, tôi không có nhiều ấn tượng với các con dốc như chàng trai khoe mẽ, tinh tươm, bóng mượt như thế, mà tôi thật sự “phải lòng” những con dốc nho nhỏ, quanh co đã từng làm mẹ tôi e ngại … nhưng làm con tim tôi thổn thức, chùng lòng không biết bao nhiêu lần khi có dịp ngắm nhìn lại, như ngắm nhìn bóng dáng cố nhân u sầu, đang thấp thoáng sau cánh rào thưa !

Tôi tự hỏi, đã có khi nào thiếu nữ Dalat tin rằng hình thể mình đẹp ở vòng ba không chỉ nhờ gien di truyền của cha, của mẹ, mà nhờ cả vào vùng đất lành, nơi có những con dốc loanh quanh đã nâng niu, đếm từng bước chân của họ từ tuổi ấu thơ cho đến suốt thời kỳ phát triển, định hình cơ thể xuân thì của mình không nhỉ ? Nếu không, thì quả là phụ lòng những con dốc mà tôi đã biết, đã đi, đã yêu và đang nhớ !

Những con dốc Dalat ...


Mưa tháng 6/2014
Manh Dang
-----------------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 

Xem cái bài viết về Ký ức Dalat :
Ký ức Dalat - 1. Dư âm và Dư hương
Ký ức Dalat - 2. Tháng ba buồn
Ký ức Dalat - 3. Ám tượng đêm
Ký ức Dalat - 4. Vĩnh biệt Dalat
Ký ức Dalat - 4. Vĩnh biệt Dalat (phần tiếp theo và hết)

Một số hình ảnh về các con dốc Dalat (nguồn internet) :