“Tát” là từ tôi tự phiên âm từ chữ “Tag”, một chức năng của
trang mạng xã hội Facebook, dùng để đánh dấu, nhắc nhở cho người bạn mình về sáng
tác, hình ảnh hoặc về lời status của mình …
Tôi đã từng có dịp vui biết mấy khi được bạn bè “tát” tên
mình vào những hình ảnh sau chuyến du lịch chung, hay sau những buổi party, buổi
café sáng chủ nhật …
Nhưng không phải lúc nào tôi cũng được vui khi được “tát” như
vậy, mà hàng ngày, sự khó chịu của tôi về nó lại nhiều hơn !
Ban đầu phải kể đến một cô gái, dù đã từng là ngôi sao, đã từng
là người của công chúng, nhưng điều đó dường như cũng chưa đủ với sự hiếu thắng
của cô ấy, cô ấy vào mạng ảo với một cái tên ảo rất đẹp, ảnh avatar cũng ảo ! Cô
gái liên tục “tát” tên hầu hết mọi người trong friendlist cô ấy vào những
status mà cô ấy post, đôi khi những lời lẽ trong các status ấy rất sâu sắc như
được viết bởi các triết gia vậy, mà đôi khi cũng hời hợt lắm, nhưng việc “tát”
liên tục như dội bom thế cũng khiến mọi người bội thực … Một số đã unfriend với
cô gái, thậm chí block cô ấy ! Sự mong
muốn tiếp tục trở thành một ngôi sao trên mạng ảo theo cách đó đã khiến mong muốn
của cô gái trẻ đã chóng tan vỡ như bong bóng xà phòng !
Tôi có dịp biết một người làm thơ, hình như anh sáng tác thơ
rất dễ như lấy đồ trong túi vậy, mỗi ngày anh đều có một vài bài thơ mới, thậm
chí, thơ của anh rất thời sự như là một tờ báo tin tức ! Chỉ tiếc, có lẽ tôi dốt
thơ, nên tôi không đủ trí tuệ để cảm thụ được thơ của anh ấy … nên tôi cứ đắn
đo không biết như thế thì có nên gọi anh ấy là nhà thơ không ? Và cũng vì một lẽ
khác nữa ! Đó là việc anh ấy “tát” tên hơn hàng trăm độc giả của anh vào sáng
tác của mình, không rõ trong số đó có bao nhiêu người là độc giả thưởng thơ của
anh, nhưng số khác rõ ràng là độc giả bất đắc dĩ, trong đó có tôi !? Anh ấy đã
ghi điểm trừ trong trái tim của tôi trước khi tôi quyết định có nên dành thời
gian để đọc thơ của anh ấy.
Lại có một anh tính tình nghệ sĩ, là nhiếp ảnh gia nghiệp
dư, tôi biết chắc chắn về sự nghiệp dư của anh vì những tấm ảnh anh post thấy rất
rõ là anh không hề có chút khái niệm nào về nhiếp ảnh cả, những cân bằng trắng,
độ nhạy sáng, tốc độ trập … dường như đều là xa xỉ đối với anh ! Khi anh post ảnh thì post cho chính mình là
chính, vì anh không “tát” ai cả … ấy vậy mà mỗi khi thấy hệ thống FB báo là anh
ấy post ảnh là tôi vội vào trang nhà của anh để xem, tôi thích ảnh của anh vì
cái “tình người” và cái “tính nghệ sĩ” anh thể hiện !
Tôi vẫn tự hỏi, nếu sáng tác, hình ảnh hoặc về lời status của
mình thật sự thú vị, có sức lay động lòng người, đẹp đẽ, hữu ích và có duyên … thì
chỉ cần vài người thích (like) và chia sẻ (share) nó, nó sẽ được lan truyền nhanh
nhất, rộng rãi nhất , thì đó chẳng phải là cách “quảng cáo” nhẹ nhàng và thuyết
phục nhất, hơn là cất công ngồi “tát” hàng trăm “nạn nhân” của mình hay sao ?!?
Người có thực tài, có nội lực thì luôn luôn tự tin, bản lĩnh
vì lẽ “Hữu xạ tự nhiên hương” !
Như thế, thì có lẽ mọi người đã hiểu tại sao tôi tự tiện phiên
âm “Tag” thành “Tát” rồi nhé … Vì với tôi, nhận quá nhiều cái TAG không mong muốn
cũng giống như nhận cái TÁT oan vào mặt vậy !
Thế nên, tôi mong “ai đó” cứ hãy TÁT tôi một lần nữa như là
ân huệ cuối cùng, rồi tha thứ đừng TÁT nhau nữa nhé ! Đau !
Manh Dang
------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét