31 tháng 8, 2014

THẤT VỌNG



Mặc dù có hẳn một nhóm admin điều hành, nhưng việc điều hành không hiệu quả khiến trang nhóm Dalat Pre 75 vẫn cứ trượt dài vào ngõ tối, như cái xác sống vật vờ suốt cả một khoảng thời gian khá dài … đến nỗi, người sáng lập cũng phải “bỏ chạy” sau khi “trần tình” cho rằng mình đã “làm xong” sứ mệnh kết nối, còn thì, sống chết mặc bay !


“Đồng thanh tương ứng”, một admin khác là anh Giang Long lập tức vào khẳng định việc xóa nhóm : “Chị Ngô Tấn Thủy Tiên có lẽ rút hơi sớm, mình cũng có ý định này từ lâu nhưng đến hôm nay vẫn còn ở đây viết mấy dòng này là vì phải làm nốt một số việc để xóa tên nhóm và xem như một kỷ niệm ... vì Pre 75 đã làm tròn sứ mệnh kết nối của mình ... mình sẽ bắt đầu việc xóa tên nhóm ngay từ lúc này ... đó cũng là tâm ý của chị TT từ buổi off vừa rồi nên đây không phải là chuyện cá nhân mà là việc có chủ định ...”.



Cho thấy, việc xóa nhóm có lẽ không chỉ là tâm ý của một mình anh Giang Long, mà còn là “chủ định” của chính chị Thủy Tiên là người sáng lập nhóm, chủ định có từ tận tháng 06/2014 !!!


Theo đó, biết bao nhiêu bài viết, văn, thơ, nhạc, hình ảnh có giá trị, cùng tình cảm gởi gắm của 2.600 thành viên trong hơn 2 năm sẽ biến mất sau cái click chuột của anh Giang Long.


Trước vận mệnh của trang nhóm như chỉ mành treo chuông, các ACE thành viên đều lên tiếng lo ngại, phản đối theo nhiều cấp độ, thậm chí, nhắn tin cho nhau thể hiện sự tức giận vì không được tham khảo ý kiến trước một sự việc không chỉ quan trọng mà còn liên quan đến nhiều người như thế !!! Điển hình như các anh chị em : Thanh Do, Dalat NgocHan, ThienHuong Bui, Đinh Thành Đầu Bạc, Giang Giang, Thuy Hong, Lệ Quỳnh Nguyên, Quy Nguyen Thi, My Hanh, KimHoa Bui, NgocBich Truong, Bảo Liên Lê, Tương Duc Tuyen, Mai Nguyen, Tôn-Thất Long, Thao Huynh, Thien Tra Tran, Lac Van Vo, Diệu Lành  …


Tôi đã góp một phần bé nhỏ của mình vào nổ lực chung ấy cùng các ACE, như sau :


May mắn, nỗ lực chung của mọi người đã được anh Giang Long lắng nghe, thông cảm, chấp nhận và gởi lời từ biệt khi rời trang nhóm. Trong lời từ biệt, anh Giang Long có nhắc đến tên tôi (Manh Dang) và cho rằng cả hai không có duyên vì một số điều không ưng ý, tôi tôn trọng suy nghĩ của anh nên không bình luận.


Mặc dù tôi không đồng quan điểm về nhiều vấn đề với anh Giang Long và có lẽ anh ấy cũng cùng có ý nghĩ ấy về tôi, nhưng ít nhất, cá nhân tôi đã kính phục anh ấy về sự thẳng thắn, quyết đoán, cá tính, tự chịu trách nhiệm, kịp thời, biết lắng nghe và rất tôn trọng ý nguyện của thành viên ! Đúng tư chất của một người lãnh đạo, chỉ tiếc rằng những tai tiếng về tiền bạc (chưa được kiểm chứng) và sự nóng nẩy đã làm ảnh hưởng đến uy tín của anh ấy !


Khi người sáng lập là chị Thủy Tiên rời trang nhóm, thì vấn đề ai sở hữu không còn đặt ra, mà nơi đây đã trở thành ngôi nhà chung thuộc về các thành viên còn thiết tha với trang nhóm quyết định. Với ý thức trách nhiệm và tâm huyết của mình, các thành viên của trang nhóm, kể các các thành viên đang sinh sống ở hải ngoại đã đồng thanh tiến cử thêm các admin để phụ giúp điều hành trang nhóm. Dù vậy, hai admin còn lại là anh Lê Huy Cầm và Hieu Pham Ngoc vẫn tiếp tục giữ thái độ lặng thinh “lắng nghe” triền miên !?


Khi chị Thủy Tiên trở lại trang nhóm, hầu hết mọi người đều mừng vì bản thân chị đã là một phần của giải pháp ! Hơn nữa, tâm lý người Việt mình vẫn sống có trước có sau, “cái gì của Xê-da thì trả lại cho Xê-da”, vẫn thích câu chuyện có hậu theo kiểu “Kể từ đó họ hạnh phúc bên nhau đến trọn đời. Hết”. Thế nên, bản thân tôi đã rất thích thú khi anh Tôn Thất Long đã dùng tựa bài “Châu về Hợp Phố” để hai chúng tôi cùng đón chào sự trở lại của chị Thủy Tiên, gởi lời cảm ơn mọi người và xin tạ từ vai trò admin cùng gởi gấm vào chị không ít niềm hy vọng.


Mọi người vẫn trông chờ về một "phép màu" để làm hồi sinh trang nhóm mà chị Thủy Tiên đã hứa hẹn sẽ ban cho vào ngày 01/09, nhưng trước đó, không biết từ đâu đã lan truyền về sự thay đổi admin sẽ vẫn là nhóm admin cũ gồm cách ACE : Thủy Tiên, Lê Huy Cầm, Hieu Pham Ngoc và thế chỗ của Giang Long là chị LQN !


Tôi thất vọng vì toan tính “quẩn” của ai đó đưa loan truyền tin đồn này, vì thật ra, đó không phải là sự thay đổi khi mà “ngứa bên phải lại gãi bên trái”, chính nhóm admin đó đã từng bất lực trước vấn đề của nhóm, để rồi, người bỏ chạy, người định dang tay xóa nhóm … giờ thì vẫn y nguyên những con người đó lại điều hành thì quả là kiểu toan tính quẩn nhất mà tôi từng biết.


May thay, đó chỉ vẫn là tin đồn ác ý, và tôi vẫn HY VỌNG cho dù cái tựa bài “THẤT VỌNG” chỉ mang tính phỏng đoán không mong muốn.


Nếu không thì …


31/08/2014
Manh Dang
-----------------




16 tháng 8, 2014

HÃY “TÁT” TÔI LẦN CUỐI !!!




“Tát” là từ tôi tự phiên âm từ chữ “Tag”, một chức năng của trang mạng xã hội Facebook, dùng để đánh dấu, nhắc nhở cho người bạn mình về sáng tác, hình ảnh hoặc về lời status của mình …

Tôi đã từng có dịp vui biết mấy khi được bạn bè “tát” tên mình vào những hình ảnh sau chuyến du lịch chung, hay sau những buổi party, buổi café sáng chủ nhật …

Nhưng không phải lúc nào tôi cũng được vui khi được “tát” như vậy, mà hàng ngày, sự khó chịu của tôi về nó lại nhiều hơn ! 

Ban đầu phải kể đến một cô gái, dù đã từng là ngôi sao, đã từng là người của công chúng, nhưng điều đó dường như cũng chưa đủ với sự hiếu thắng của cô ấy, cô ấy vào mạng ảo với một cái tên ảo rất đẹp, ảnh avatar cũng ảo ! Cô gái liên tục “tát” tên hầu hết mọi người trong friendlist cô ấy vào những status mà cô ấy post, đôi khi những lời lẽ trong các status ấy rất sâu sắc như được viết bởi các triết gia vậy, mà đôi khi cũng hời hợt lắm, nhưng việc “tát” liên tục như dội bom thế cũng khiến mọi người bội thực … Một số đã unfriend với cô gái, thậm chí block cô ấy !  Sự mong muốn tiếp tục trở thành một ngôi sao trên mạng ảo theo cách đó đã khiến mong muốn của cô gái trẻ đã chóng tan vỡ như bong bóng xà phòng !

Tôi có dịp biết một người làm thơ, hình như anh sáng tác thơ rất dễ như lấy đồ trong túi vậy, mỗi ngày anh đều có một vài bài thơ mới, thậm chí, thơ của anh rất thời sự như là một tờ báo tin tức ! Chỉ tiếc, có lẽ tôi dốt thơ, nên tôi không đủ trí tuệ để cảm thụ được thơ của anh ấy … nên tôi cứ đắn đo không biết như thế thì có nên gọi anh ấy là nhà thơ không ? Và cũng vì một lẽ khác nữa ! Đó là việc anh ấy “tát” tên hơn hàng trăm độc giả của anh vào sáng tác của mình, không rõ trong số đó có bao nhiêu người là độc giả thưởng thơ của anh, nhưng số khác rõ ràng là độc giả bất đắc dĩ, trong đó có tôi !? Anh ấy đã ghi điểm trừ trong trái tim của tôi trước khi tôi quyết định có nên dành thời gian để đọc thơ của anh ấy.

Lại có một anh tính tình nghệ sĩ, là nhiếp ảnh gia nghiệp dư, tôi biết chắc chắn về sự nghiệp dư của anh vì những tấm ảnh anh post thấy rất rõ là anh không hề có chút khái niệm nào về nhiếp ảnh cả, những cân bằng trắng, độ nhạy sáng, tốc độ trập … dường như đều là xa xỉ đối với anh !  Khi anh post ảnh thì post cho chính mình là chính, vì anh không “tát” ai cả … ấy vậy mà mỗi khi thấy hệ thống FB báo là anh ấy post ảnh là tôi vội vào trang nhà của anh để xem, tôi thích ảnh của anh vì cái “tình người” và cái “tính nghệ sĩ” anh thể hiện !

Tôi vẫn tự hỏi, nếu sáng tác, hình ảnh hoặc về lời status của mình thật sự thú vị, có sức lay động lòng người, đẹp đẽ, hữu ích và có duyên … thì chỉ cần vài người thích (like) và chia sẻ (share) nó, nó sẽ được lan truyền nhanh nhất, rộng rãi nhất , thì đó chẳng phải là cách “quảng cáo” nhẹ nhàng và thuyết phục nhất, hơn là cất công ngồi “tát” hàng trăm “nạn nhân” của mình hay sao ?!?

Người có thực tài, có nội lực thì luôn luôn tự tin, bản lĩnh vì lẽ “Hữu xạ tự nhiên hương”  !

Như thế, thì có lẽ mọi người đã hiểu tại sao tôi tự tiện phiên âm “Tag” thành “Tát” rồi nhé … Vì với tôi, nhận quá nhiều cái TAG không mong muốn cũng giống như nhận cái TÁT oan vào mặt vậy !

Thế nên, tôi mong “ai đó” cứ hãy TÁT tôi một lần nữa như là ân huệ cuối cùng, rồi tha thứ đừng TÁT nhau nữa nhé ! Đau !



Manh Dang
------------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 







6 tháng 8, 2014

XÁ TỘI VONG NHÂN






Lật tờ lịch mới, đã thấy dương gian đang sống trong những ngày của tháng bảy âm lịch rồi, là những ngày của lễ “Xá tội vong nhân” bắt đầu vào ngày mùng hai ta kéo dài cho đến hết tháng bảy ta hàng năm …


Truyền thuyết về Xá tội vong nhân kể rằng, vào tháng bảy, Diêm Vương ra lệnh bắt đầu mở Quỷ môn quan (tức cửa địa ngục), để các linh hồn người chết, hay còn được gọi là cô hồn được trở lại cõi trần.


Trong những ngày này, các mẹ, các chị trong gia đình người Việt chăm chút, sắp sẵn các mâm quả lễ, thông thường là ít cháo trắng đặt trên những chiếc lá đa, mứt thèo lèo, bánh kẹo, mía, cóc, ổi, hóa tiền giấy vàng bạc, hình nhân thế mạng, nhà cửa, xe cộ, các vật dụng, thậm chí có cả các cô hầu gái xinh đẹp … thả chim phóng sinh, cầu kinh siêu thoát cho linh hồn người mất … để lễ cho các linh hồn vất vưởng đói khát, không nơi nương tựa, họ được thoát ngục tối âm ty, tự do lên dương thế để hưởng các của lễ, đến hết tháng 7 thì tất cả đều phải trở về, cánh cửa Quỷ môn quan lại khép kín.


Việc cúng lễ không chỉ với mục đích tránh bị các linh hồn vất vưởng vô danh quấy phá, mà còn vì mục đích làm phúc, giúp những linh hồn vô danh ít ra cũng có một ngày được no nê, không tủi phận khi những vong hồn khác được con cháu mời về dâng cúng đồ ăn, còn mình không ai đoái tưởng.


Thế nên, ngày lễ Xá tội vong nhân đã không chỉ là ngày lễ của tâm linh mà còn mang ý nghĩa nhân văn cao đẹp trong văn hóa Việt. Không chỉ cúng lễ cho người thân đã khuất, người Việt ta còn cúng lễ cho cả những người linh hồn vô danh khác, với niềm tin rằng con người dù đã gây ra những tội ác gì thì bên cạnh sự quả báo luân hồi, cũng vẫn còn có được một ngày để xá tội, giảm hình phạt, giảm đau đớn, khuyến khích từ bỏ điều ác mà hướng về nẻo thiện …  


Điều đó càng có ý nghĩa hơn trong hoàn cảnh xã hội ở dương thế ngày nay, khi mà người ta dễ dàng tước đoạt sinh mạng của nhau chỉ vì một cái nhìn “đểu”, một lời trêu chọc quá thái quá, một sự thách thức trẻ con , và không chỉ giữa những người xa lạ mà cả giữa những người thân thích trong gia đình … nên sinh mạng người sống bổng trở nên rẻ rúng như loài gia cầm vậy !


Tôi vẫn thầm nghĩ, nếu cùng với nén hương thơm bao dung cho linh hồn lạc loài đã mất, sao ta không sẵn lòng bao dung cho chính những đang người sống quanh ta nhỉ ? Khi một bên là niềm tin tâm linh, thì bên kia là sự sống hiện hữu ? Đó chẳng phải, cùng dâng của lễ cho sự chết, ta cũng đang dâng tâm hồn mình như là của lễ cho sự sống đấy sao ?

Nếu có bao dung thì hãy bao dung bây giờ
Đừng để ngày mai đến lúc tôi xa đời
Đừng để ngày mai đến khi tôi thành mây khói
Cát bụi làm sao mà biết mỉm cười [1]






Viết trong những ngày lễ Xá tội vong nhân Giáp Ngọ !

Manh Dang
------------------
[1] Trích ca từ nhạc phẩm “Nếu có yêu tôi” của Nhạc sĩ Nguyễn Đức Duy
------------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 


2 tháng 8, 2014

DI SẢN NÀO CHO CON ?






“ … chúng ta đã mất mát quá nhiều ! Đến cả sự tự trọng, thứ tài sản có giá trị cuối cùng mà tôi cũng đã định vứt bỏ khi đến nhờ chực các bữa cơm của anh chị, nhưng may mắn, anh chị đã giữ gìn lại cho tôi nguyên vẹn …” trích từ thư ông TT.Hân (Nguyên Chánh Thanh Tra Giám Sát Viện - VNCH).


Thông thường, số phận kẻ dân đen khó vượt thoát khỏi vận mệnh của đất nước. Thật vậy, khi vận nước đổi thay vào một ngày của tháng 04/1975, thì số phận của hàng triệu triệu người dân miền nam đã bước vào một khúc quanh cuộc đời rất khác biệt với những gì họ từng sống, từng biết.


Những người thân, bạn bè, đồng nghiệp của bố mẹ tôi khi ấy bắt đầu lao vào cuộc sống mới với đủ loại công việc có tên và không tên, những công chức mực thước như bố mẹ tôi trở nên những  người buôn bán thuốc tây ở chợ trời … chỉ cần vài ba cái vỏ hộp thuốc tây buộc vào nhau đặt ở lề đường là đã thành cái pharmacy tí hon rồi ! Bố mẹ tôi bắt đầu biết đến những từ ngữ chưa từng nghe trong đời họ “Trúng mánh”, tôi nhớ có hẳn vài câu hát chế thời đó : “Nhớ ngày nào trúng mánh ngày đó huy hoàng, ngày nào bể mánh ngày đó điêu tàn !” … theo mức độ may mắn của buổi chợ, khi trúng mánh thì gia đình chúng tôi có một bữa no dồn, còn lại thì sẽ đói góp !


Đến những năm cuối thập niên bảy mươi, đầu thập niên tám mươi của thế kỷ đó, sao những  người sống xung quanh và cả chúng tôi nữa, sống khổ sở thế ? Trông họ người không còn ra người nữa.


Bác TT.Hân, một người bạn của bố tôi, bác từng là một trong số hơn mười vị chánh thanh tra của cả một quốc gia thuộc chính quyền Sài Gòn cũ, bổng nhiên một dạo, bác cứ đến chơi nhà tôi gần vào buổi cơm, dĩ nhiên, bố mẹ chúng tôi mời bác ở lại dùng cơm cùng gia đình … mẹ tôi chạy vội đi vo thêm ít gạo ! Nhưng một tuần độ ba bốn lần như thế thì đã không còn là chuyện bình thường nữa rồi !!!  Hiểu ý, để bác không ngại khi thường xuyên đến nhà, bố tôi nhờ bác dịch giúp cuốn gia phả họ viết bằng chữ nôm … Bố tôi phải dặn mẹ tôi nấu sẵn thêm ít cơm để dành phần cho bác ấy, mẹ tôi gật đầu nhưng không nghe lời, nên mỗi lần có bác ấy cùng dùng cơm, mẹ tôi lại phải chạy đi vo gạo để nấu thêm cơm ! Bố cằn nhằn, mẹ bảo “Tôi chả tiếc, nhưng thời buổi gạo châu, củi quế thế này, nấu mà bác ấy không đến rồi lại dư, tội trời !” bố tôi phải chịu !


Nhưng chẳng phải lúc nào buổi cơm thì có cơm, có thể là cơm độn sắn, khoai, cho đến một thời gian thì vào dịp nhà tôi phải ăn khoai trừ bữa, bác Hân lại đến, mẹ tôi ngại chưa dám dọn bữa, bố tôi cười nói với khách “Hôm nay nhà tôi đổi món nên ăn khoai cho nhẹ bụng, mời anh ở lại dùng  với chúng tôi nhé ?”. Thoáng ngần ngừ, bác nhận lời, dĩa khoai được dọn lên. Khác với mọi lần, bữa ăn của chúng tôi lặng lẽ khác thường, khi mọi người đang lột khoai thì bổng dưng bố tôi và bác nhìn nhau cười, ban đầu họ chỉ cười nhẹ nhàng, rồi họ cười lớn dần, cười khanh khách, cười sằng sặc mà nước mắt cả hai người cứ chảy dàn dụa ra khắp mặt không dứt, mẹ tôi chạy vội ra đằng sau lau nước mắt !?


Sau lần ấy thì không thấy bác Hân đến nhà tôi chơi nữa, một hôm bố tôi về kể chuyện đến thăm thì thấy căn hộ bác ấy thuê đang bị niêm phong rồi, chắc bác ấy vượt biên ! Tôi nghe bố mẹ nói chuyện với nhau, hóa ra bác ấy cũng còn của để vượt biên …


Ít năm sau, gia đình tôi nhận được lá thơ của bác Hân gởi từ Mỹ về, bác kể lại đoạn trường vượt thoát bằng đường bộ sang Campuchia rồi đến Thái Lan, trong tay bác chỉ có mỗi chiếc la bàn ! Khi lạc vào khu vực của Polpot (Khơ me đỏ), nhờ biết tiếng Hoa nên bác phải giả dạng là Hoa kiều nên mới thoát chết. Sau một năm ở trại tị nạn Thái Lan, bác được định cư ở Mỹ. Nhưng những lời lẽ trong lá thư của bác Hân mới là điều làm tôi nhớ mãi trong suốt bao nhiêu năm qua : 

“ … chúng ta đã mất mát quá nhiều ! Đến cả sự tự trọng, thứ tài sản có giá trị cuối cùng mà tôi cũng đã định vứt bỏ khi đến nhờ chực các bữa cơm của anh chị, nhưng may mắn, anh chị đã giữ gìn lại cho tôi nguyên vẹn. Tôi cũng nhớ cả về bữa “tiệc khoai” tràn đầy nụ cười và nước mắt mà anh chị đã đãi tôi với sự thành thực. Từ bữa tiệc khoai đó, đã thúc đẩy tôi vượt thoát số phận mình dù không một đồng xu dính túi ! Và bây giờ, chỉ duy nhất một điều mà tôi thấy mình có nghĩa vụ thông báo với anh chị rằng, tuy tôi vẫn nghèo như những ngày ấy, nhưng sự tự trọng, tôi vẫn tự mình giữ gìn trọn vẹn … ”


Bác TT.Hân và bố mẹ tôi nay đều đã ra người thiên cổ …


Khi vào tuổi xế chiều của cuộc đời, bố mẹ tôi không phải là người giàu có ! Nhưng di sản từ ông bà mà tôi được thừa hưởng, đã khiến tôi luôn tự hào vì đã trở thành một tỷ phú giàu có bậc nhất trên cõi đời này … Sự giàu có không đến từ nhiều con số 0 kéo dài của đồng tiền, không từ của chìm hay của nổi, mà bằng cách sống của mình, bố mẹ cất giấu vào con tim của tôi ngay từ khi tôi nghe tiếng ru đầu đời, để bây giờ, tôi có thể tự tin phung phí mãi cho đến khi tôi rời cõi trần gian tạm bợ này … 


"Tự trọng và giữ gìn sự tự trọng cho nhau", tôi đã từng mong con mình sẽ được thừa hưởng giá trị của di sản đó ! "Loại" giá trị đang phôi pha dần trong xã hội này ...


Lại một mùa Vu lan mới đang đến thật gần với nhân trần … Bố mẹ, tôi nhớ người xiết bao !





Mùa Vu lan Giáp Ngọ
Manh Dang
----------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục