27 tháng 2, 2014

NHỮNG HÌNH ẢNH ĐẸP CỦA CÁC LINH MỤC UKRAINE

NHỮNG HÌNH ẢNH ĐẸP CỦA CÁC LINH MỤC UKRAINE


Họ đứng can trường thách thức một hàng rào cảnh sát dữ dằn trang bị hùng hậu lá chắn, dùi cui, súng ống. Nắm chặt cây thánh giá hay ảnh Đức Mẹ, họ truyền cảm hứng cho quần chúng đang khát khao tìm tự do tại Quảng trường Độc lập của Kiev.


Các linh mục của Ukraine không những là những nhà lãnh đạo tinh thần của cuộc biểu tình long trời lở đất đã lật nhào cả một chế độ được cả một đại cường Nga chống lưng; các ngài còn là một gạch nối giữa lịch sử đấu tranh giành độc lập của Ukraine, từ trước cuộc cách mạng bolsevich, cho tới sự chiếm đóng của Liên Xô kéo dài cho đến năm 1991, và đến nay vẫn còn là một đám mây đen chập chờn trên bầu trời Ukraine. Thật vậy, trong suốt những năm dài đen tối của lịch sử đất nước, hình ảnh các linh mục bất chấp hiểm nguy, che chở cho đàn chiên, hướng dẫn thường dân vượt qua những thử thách hay thực hiện các nghi lễ cuối cùng cho những người thiệt mạng đã đi vào lòng người Ukraine.


Các ngài đứng đó như những mục tử chăm sóc cho đàn chiên. Các ngài dựng những lều thờ phượng Chúa và tôn kính Đức Mẹ. Các ngài bắc loa kêu gọi tình người. Các ngài ban phép lành cho những người biểu tình. Che chở đoàn chiên khỏi những cuộc tấn công của cảnh sát. Ban các phép bí tích cho người sống và người chết.


Những hình ảnh này sẽ đi vào lịch sử của dân tộc Ukraine và thế giới.

Nguyễn Việt Nam
Ngày 24/2/2014
Copy từ VIETCATHOLIC NEWS
----------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây






































26 tháng 2, 2014

BỮA CƠM CỦA KHỔNG TỬ

BỮA CƠM CỦA KHỔNG TỬ



Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là 2 học trò yêu của Khổng Tử.


Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, loạn lạc, dân chúng lầm than đói khổ. Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí, tất cả đều quyết tâm theo thầy đến cùng.


May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo. Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi đảm nhận việc thổi cơm.


Tại sao Khổng Tử lại giao cho Nhan Hồi – một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất – phần việc nấu cơm ? Bởi lẽ, trong hoàn cảnh đói kém, phân công cho Nhan Hồi việc bếp núc là hợp lý nhất.




Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ.


Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại thành nắm nhỏ. Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh rồi từ từ đưa cơm lên miệng.


Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng : “Chao ôi ! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư ? Thế là bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó tan thành mây khói !”


Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về. Nhan Hồi lại luộc rau. Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ.


Một lát sau rau chín, Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên, tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử dùng cơm.


Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng : " Các con ơi ! Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ được tấm lòng trong sạch, các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước. Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm, làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ, nhớ đến cha mẹ thầy, cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng ?”


Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa : “Dạ thưa thầy, nên ạ !”. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa : "Chớ chớ ... Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”


Khổng Tử hỏi: “Tại sao ?”


Nhan Hồi thưa : “Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một cơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra định vất đi nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình chung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em.


Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi. Bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ !”.


Nghe Nhan Hồi nói xong. Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng : “Chao ôi ! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật !”.


Chao ôi ! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ !


Muốn hiểu biết tường tận một vấn đề gì, cần phải là người trong cuộc.




(nguồn ADKC - Copy từ FB của Nguyen Thanh Nguyen)
----------------------------------------------------------------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây

"NGHĨA TỬ LÀ NGHĨA TẬN"

KHI THẦN CÔNG LÝ ĐANG PHẢI KHÓC RÒNG !!!




Ông Phạm Quý Ngọ, thượng tướng công an, người bị tố cáo liên quan đến việc nhận hối lộ số tiền một triệu rưỡi đô-la và tiết lộ bí mật công tác đã vừa được thông báo chết vào tối ngày 18/02/2014. Thế là, cơ hội phán xét Ông để minh oan tiếng xấu hay buộc tội cũng sẽ phải được chôn theo Ông về bên kia thế giới !


Theo đó, thay vì công lý được thực thi, thì với cái chết của Ông, công lý trở thành một dấu hỏi khổng lồ mà vĩnh viễn sẽ không có lời giải đáp ! Thần công lý đang phải khóc ròng chăng ? Nếu không ? Thì ắt hẵn là Thần bất công !


Về phương diện pháp luật hình sự, căn cứ kết quả vụ án Dương Tự Trọng mà Dương Chí Dũng là nhân chứng, Tòa án TP.Hà Nội đã ban hành quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội danh “cố ý làm lộ bí mật Nhà Nước” vi phạm điều 263 Bộ luật hình sự, nghi can số một theo lời khai của Dương Chí Dũng là Ông Phạm Quý Ngọ, hiện tại theo thủ tục thì chỉ đang ở mức độ là có vụ án, nhưng chưa có người bị khởi tố (Ông Phạm Quý Ngọ chưa bị khởi tố), nay Ông Ngọ đã chết và nếu không xác định được ai khác phạm tội, thì vụ án buộc phải đình chỉ theo điều 107 và 108 Bộ luật tố tụng hình sự !


Nói khác, “tội làm lộ bí mật Nhà Nước” đã là hiển nhiên và sự thật, nhưng vĩnh viễn không còn bị phán xét  ! Nghi vấn lời tố cáo đưa hối lộ một triệu rưỡi đô la cấu thành tội danh “Đưa và nhận hối lộ” cũng có khả năng vĩnh viễn có chung số phận được miễn phán xét !


Thế nhưng, lòng tin của dân đen vào đạo đức cán bộ, vào lẽ phải công bằng thì mất không biết khi nào mới phục hồi được và số tiền một triệu rưỡi đô la ăn cắp của dân đưa hối lộ thì cũng đã tan thành mây khói !


Khi có một người mệnh một, ta vẫn thường nghe câu “Nghĩa tử là nghĩa tận” ! Hiểu nôm na là tình nghĩa thể hiện với người chết là tình nghĩa cuối cùng (nghĩa tận) với người đó, không còn cơ hội nào khác, vì chết là hết …


Quan niệm bao dung đó sẽ khiến cho ai đó không còn tin vào công lý vẫn đến thắp nén hương tiễn biệt người vừa mất trên hành trình về với ba thước đất … nhưng tôi cũng xin ai đó nhân tiện thắp luôn nén hương để tiễn biệt lòng tin và sự công bằng về bên kia thế giới …



Manh Dang
----------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây
<photo id="3" />

HAI CÂU TRẢ LỜI THÂM THÚY NHẤT LỊCH SỬ

HAI CÂU TRẢ LỜI THÂM THÚY NHẤT LỊCH SỬ




1. ĐUỔI MỸ VỀ NƯỚC

Vào đầu thập niên 60 , trong cuộc họp với các nhà lãnh đạo Châu Âu để thỏa hiệp sống chung hòa bình với các nước CS Đông Âu. Tổng Thống Pháp Charles de Gaulle muốn lấy lòng CS nên đã đơn phương quyết định rút ra khỏi Liên Minh Phòng Thủ Bắc Đại Tây Dương ( NATO ).


Ông ta nói với Ngoại trưởng Dean Rusk của Tổng Thống Kennedy : " Tôi muốn Quân Đội Hoa Kỳ PHẢI RÚT RA KHỎI NƯỚC PHÁP CÀNG SỚM CÀNG TỐT".


Ngoại Trưởng Rusk nhìn thẳng vào mặt Tổng Thống De Gaulle từ tốn hỏi : " Thưa Tổng Thống ! lệnh này có bao gồm luôn cả các Quân Nhân Hoa Kỳ từng được chôn cất tại đây hay không ?".


(Chúng ta biết lính Mỹ tử trận nhiều nhất là trong cuộc đổ bộ lên bờ biển Normandie cùng với quân Canada năm 1944 để Giải Phóng Nước Pháp thoát khỏi sự chiếm đóng của Đức Quốc Xả trong Đệ Nhị Thế Chiến ...).


TT De Gaulle nín lặng không trả lời. Tiếp theo là một sự yên lặng như tờ. Yên lặng đến đổi có thể nghe cả hơi thở người đối diện.






2. TRÌNH SỔ THÔNG HÀNH

Cụ già Người MỸ 84 tuổi , Robert Whiting tới Paris bằng phi cơ.


Tại văn phòng Sở Di Trú phi trường, vì già cả chậm lụt, nên cụ phải mất thời gian lục tìm sổ thông hành trong xách tay.


Thấy cụ cứ lục lọi , nhân viên Sở Di Trú sẳng giọng với cụ : " Thưa Ông ! Ông đả từng đến nước Pháp bao giờ chưa ? " .


Cụ Whiting khai là trước đây cụ đả từng đến nước Pháp rồi.


" Vậy ông có biết là ông Cần Phải Sẵn Sàng Để Xuất Trình Sổ Thông Hành không? ".


Cụ già Hoa Kỳ trả lời  : " Trước đây khi tôi đến Pháp tôi không cần phải xuất trình Sổ Thông Hành gì hết cả ..." .


Nhân viên Di Trú nổi nóng : " Xin Ông nói chuyện cho đàng hoàng một chút. Chuyện vô lý ! Người Mỹ bao giờ củng phải xuất trình Sổ Thông Hành khi tới Pháp.


Cụ Whiting đua mắt nhìn nhân viên Di Trú thật lâu rồi nhẹ nhàng giải thích : " Thật vậy sao ! trước đây khi tôi đổ bộ lên bãi biển OMAHA nước Pháp trong ngày D day năm 1944 để giải phóng nước Pháp thoát khỏi sự thống trị của Đức Quốc Xã , tôi ĐÃ KHÔNG TÌM THẤY MỘT NGƯỜI PHÁP NÀO Ở ĐÓ ĐỂ MÀ TRÌNH SỔ THÔNG HÀNH CẢ ...".


Yên lặng như tờ. Yên lặng đến đổi có thể nghe làn gió thoảng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ phi trường.


Khuyết danh
------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây

CẢNH SÁT ĐIỀU TRA VIỆT NAM GIỎI NHẤT THẾ GIỚI

CẢNH SÁT ĐIỀU TRA VIỆT NAM GIỎI NHẤT THẾ GIỚI 




Cảnh sát Điều tra Việt Nam, Cục Điều tra Liên Bang Mỹ FBI và Cục tình báo CIA cùng thi tài xem ai là giỏi nhất.


Tổng thống Mỹ quyết định cho họ một bài thi : Ông ta thả một con thỏ vào rừng và ra lệnh họ phải tìm cách bắt lại nó…


CIA vào cuộc. Họ cài thú vật vào rừng để lấy thông tin, tra hỏi các cây rừng và vi sinh làm nhân chứng. Sau ba tháng lục xét, họ ra tuyên bố con thỏ không hề tồn tại.


FBI vào cuộc. Sau hai tuần truy quét không tìm được, họ đốt cháy khu rừng, giết hết mọi sinh vật, kể cả thỏ và họ không thèm xin lỗi gì cả …


Cảnh sát điều tra Việt Nam vào cuộc. Hai tiếng sau, họ ra khỏi khu rừng, theo sau một con gấu bị đánh bầm dập tả tơi. Con gấu gào lên: “Được rồi, được rồi! Tôi là thỏ, tôi là thỏ!”...


Chuyện ông Chấn nhận tội cũng thế thôi !




Copy từ FB Nguyễn Lân Thắng
------------------------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây

CON GÁI NGƯỜI CHỦ QUÁN TRỌ

CON GÁI NGƯỜI CHỦ QUÁN TRỌ



Tôi sẽ kể lại cho các bạn nghe những gì tôi chứng kiến và cảm nhận được trong đêm Noel đầu tiên ấy. Tôi có thể giới thiệu tên của mình nhưng tên tôi sẽ không nói lên được gì. Các bạn sẽ thấy gần gũi tôi hơn nếu tôi bảo rằng chính tôi là đứa con gái người chủ quán trọ mà ông Giuse và bà Maria đến xin tá túc đêm đó.


Năm ấy, tôi độ bảy tám tuổi. Tôi đang ở lứa tuổi đủ trí khôn để hiểu rằng : thế giới người lớn là thế giới tôi không thể nào hiểu nổi. Cha mẹ tôi suốt ngày bận bịu với những người lạ mặt. Họ đến ăn uống, ca hát, gây gổ một vài đêm rồi ra đi. Cha mẹ tôi nhẹ nhàng tươi cười với họ, kể cả khi họ tỏ ra thô lỗ cọc cằn. Sau những lần như vậy, cha mẹ tôi lại giận dữ, cau có sau lưng họ, và trút lên đầu tôi những bực dọc vô lí đó. Có lần, mẹ tôi thấy tôi khóc vì oan ức, bà an ủi tôi bằng cách cho tôi biết : cha mẹ cần đến những người này vì họ có tiền, cha mẹ cần có thật nhiều tiền để nuôi con khôn lớn. Tôi không hiểu gì nhiều, tôi chỉ thấy là cha mẹ ít khi tươi cười với tôi, và tôi chẳng có ai để trò chuyện. Tóm lại, từ khi bảy tuổi, tôi đã hiểu được mình đang thiếu một điều gì đó, một cái gì thật căn bản để tạo ra niềm vui trong cuộc sống. Và điều gì đó, chắc chắn không phải là tiền. Cuộc sống của tôi đều đều như thế, cho đến đêm hôm ấy…


Những ngày vừa qua, lữ khách đến quán trọ của chúng tôi tấp nập hơn, xa lạ hơn, hình như họ đổ xô từ khắp nơi về đây. Cha mẹ tôi bận rộn suốt ngày. Họ càng niềm nở với khách lạ bao nhiêu thì càng gắt gỏng với tôi bấy nhiêu. Vì thế, tối hôm đó, tôi lánh mặt trên gác một mình. Đã hơn tám giờ rồi mà khách lạ vẫn còn tuôn đến. Mẹ tôi dọn cho khách ăn trong nhà, còn cha tôi đứng ở cửa chờ khách. Cha tôi chỉ nhận vào quán trọ những khách giàu sang, còn những người nghèo thì ông khéo léo xua đuổi. Tôi cảm thấy buồn vô hạn khi nhìn thấy những người khách nghèo cúi mặt quay đi.


Bỗng nhiên, tôi chú ý đến hai người từ nãy giờ đứng thật lâu trong bóng tối. Họ có vẻ nghèo nàn và mệt mỏi. Hình như là hai vợ chồng trẻ. Có lẽ, họ đã đi từ nơi nào xa lắm. Họ do dự một lúc lâu rồi người chồng bước đến gặp cha tôi. Ông ta nói điều gì đó tôi không nghe rõ. Cha tôi nhìn người khách từ đầu đến chân rồi trả lời : “Xin cảm phiền nhé ! Quán tôi hết chỗ rồi”. Người đàn ông đưa mắt nhìn cha tôi với cái nhìn van xin, tay chỉ về phía người vợ, ông ấp úng một câu gì đó. Tôi nghe cha tôi nói tiếp : “Tôi rất thông cảm nhưng không biết làm sao, vì quả thật quán tôi không còn chỗ”.


Tôi muốn chạy ngay xuống và la lên với cha tôi rằng quán vẫn còn chỗ, và tôi sẵn sàng xuống bếp ngủ đêm nay để nhường phòng cho hai vợ chồng ấy. Nhưng tôi biết có nói cũng vô ích vì chắc chắn cha tôi sẽ nạt rằng : “Con nít ! Không được xen vào chuyện người lớn”.


Người đàn ông không nói thêm gì nữa… Trước cảnh đó, mắt tôi bỗng nhòa đi trong màn lệ, tôi không còn nghe gì, thấy gì nữa. Khi tôi trấn tĩnh lại để có thể nhìn rõ mọi vật, tôi thấy người đàn ông dắt lừa chậm rãi đi về phía chuồng bò.


Các bạn phải hiểu là tối hôm đó, tôi không tài nào chợp mắt được. Trằn trọc mãi cho tới khuya, tôi khẽ bước xuống giường và lén ra khỏi nhà. Tôi không dám sờ soạng tìm áo lạnh vì sợ gây tiếng động làm cha mẹ tôi thức giấc. Tôi thường sợ bóng đêm nhưng đêm nỗi sợ đó dường như không còn nữa. Tôi ra khỏi nhà và lần mò xuống chuồng bò xem hai vợ chồng lúc tối ngủ thế nào.


Kìa, họ vẫn còn thức, trong khi chuồng bò sáng như ban ngày, sáng hơn phòng ăn trong quán trọ của chúng tôi. Lạ một điều là trong chuồng bò không có ngọn đèn nào cả, chỉ có một đám lửa rơm sắp tàn. Rồi văng vẳng nghe đâu đó có một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng suối, tiếng chim, tiếng gió vờn trên hoa dại mùa xuân. Một âm thanh tôi chưa bao giờ nghe qua. Ngỡ mình ngủ mê, tôi thử cắn vào tay mình. Không, tôi vẫn tỉnh. Nhìn vào trong, tôi thấy người phụ nữ ngồi bên máng cỏ. Trên đó có một cậu bé đang nhắm mắt ngủ yên. Bên cạnh, người chồng trìu mến nhìn cậu bé. Đúng là một cậu bé. Hồi tối, tôi đâu có thấy cậu bé này. Tôi chẳng có thì giờ suy nghĩ vì cậu bé đã thức giấc. Cậu đưa mắt nhìn mẹ và mỉm cười. Người vợ đưa mắt nhìn chồng. Cả hai cùng mỉm cười. Lạ thay, cả con lừa cũng mỉm cười nữa. Tôi cam đoan với các bạn là lừa cũng biết cười đấy ! Và dường như chuồng bò hôi tanh đếm đó như rạng rỡ hơn nhờ những nụ cười ấy.


Tôi chợt hiểu : sở dĩ cuộc đời tôi u buồn vì tôi chưa hề nhận được những nụ cười như thế. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy sung sướng vì hiểu rằng vẫn có những nụ cười chân tình trong cuộc đời này.


Tôi đứng thật lâu, rồi yên lặng trở về phòng. Cha mẹ tôi vẫn ngủ. Chỉ một mình tôi đang thức trong căn nhà này. Tôi có cảm giác cha mẹ tôi đã ngủ lâu lắm rồi.


Vì ngủ mê nên cha mẹ tôi không biết rằng có một thứ nghèo đáng sợ hơn nghèo tiền bạc đó là nghèo tình thương.


Vì ngủ mê nên cha mẹ tôi đã đóng chặt cửa trái tim trước những cảnh đời tất bạt.

Chỉ có những người ngoài kia là thức.


Vì họ thức nên dù chuồng bò có tanh hôi, giá buốt, họ vẫn nở nụ cười trên môi.


Vì họ thức nên mới đánh thức tôi đêm nay.


Và vì tôi thức nên tôi nghĩ rằng đã đến lúc phải đánh thức người khác, bắt đầu từ cha mẹ tôi.



Trần Duy Nhiên
Copy từ FB Jos Mai Q
------------------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây

HẠNH PHÚC

HẠNH PHÚC



Có một người đàn ông muốn hạnh phúc nên viết lên bảng dòng chữ : "TÔI MUỐN HẠNH PHÚC".


Một nhà sư đi ngang qua thấy vậy bèn xóa đi chữ "TÔI". Nhà sư bảo:

- "Hãy bỏ cái TÔI đi !". 


Rồi nhà sư lại xóa tiếp chữ "MUỐN" và bảo :


- "Hãy bỏ tham MUỐN đi !'' 


- "Chẳng phải bây giờ ông đã có HẠNH PHÚC rồi ư "


Hạnh phúc của Đạo Phật ''ngộ'' thiệt ! Người đời thì ''lượm vô '' mới hạnh phúc. Người tu Phật thì phải "bỏ ra" mới hạnh phúc.


Khác là vậy!



Copy từ FB Thiền Phái Trúc Lâm Việt Nam
-----------------------------------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây

ĐỪNG NGẠO MẠN TRONG NGU DỐT NỮA !

ĐỪNG NGẠO MẠN TRONG NGU DỐT NỮA !



Tin đất nước láng giềng Campuchia sản xuất được xe hơi làm chấn động những người đọc báo Việt Nam. Ở mặt này, đã có nhiều người viết, phân tích vì sao chúng ta tụt hậu. Trong lĩnh vực quan tâm của mình, tôi chỉ nói sơ khởi về mặt văn học nghệ thuật, cụ thể là điện ảnh, cái mà chúng ta cũng đang tụt hậu với đất nước mà không ít người trong chúng ta nhìn họ với con mắt ngạo mạn của một nước “đàn anh”.


Minh chứng rõ ràng nhất là điện ảnh Campuchia vừa làm một cú ngoạn mục khi bộ phim The missing picture (Bức ảnh đánh mất) của đạo diễn Rithy Panh có tên một cách trang trọng trong danh sách đề cử Oscar 2014 cho mục Phim nước ngoài hay nhất.


Cần biết trước khi đến với giải thưởng danh giá này, The missing picture đã giành được giải Un Certain Regard (giải thưởng dành cho những tài năng làm phim trẻ và những tác phẩm mang tính đột phá) tại Liên hoan phim Cannnes 2013 và tại Liên hoan phim Busan 2013 tổ chức tại Hàn Quốc, đạo diễn Rithy Panh cũng từng nhận được giải Nhà làm phim Châu Á của năm.


Ai cũng biết lọt vào đề cử và có hy vọng sở hữu tượng vàng Oscar cho hạng mục phim nói tiếng nước ngoài hay nhất là một vinh dự với cả một nền điện ảnh. Nhớ năm ngoái, khi phim của đạo diễn Kim Nguyễn quốc tịch Canada cũng vào đề cử này (không đoạt giải), rồi năm nay phim của Nguyễn Võ Nghiêm Minh được chiếu tại LHP Berlin cũng làm báo chí Việt sướng rên dù chỉ là sướng ké, bởi họ đều là … Việt kiều !


Trong khi ấy nền điện ảnh Việt Nam gần như bế tắc, mỗi năm làm ra chừng chục bộ phim nhựa, trong đó phim nhà nước đầu tư hàng núi tiền thì khô cứng, ý tưởng và thông điệp cũ rích, lạc hậu, làm xong “cúng cụ” rồi xếp xó bởi nếu chiếu chỉ có… ma coi! Còn phim các hãng tư nhân thì nhảm nhí, hài thô tục, tầm phào, chỉ có ai không biết xấu hổ mới xem loại phim này. 


Vì sao ra cái nông nỗi này ? Về mặt văn học nghệ thuật, nói riêng về điện ảnh, tôi không cho rằng so với người Campuchia người Việt trong nước quá bất tài, nhưng cái bất tài, nói thẳng ra là ngu dốt, bảo thủ nằm ở những kẻ nắm trong tay quyền sinh sát và những kẻ thừa hành, đó là những kẻ “gác đền”, dù cái đền ấy đã mục rã và bốc mùi. Không thể có một tác phẩm hay, chứ đừng nói xuất sắc để trình chiếu cho “người ngoài” nếu lưỡi kéo kiểm duyệt còn dứ ngay yết hầu của người có tâm huyết với nghệ thuật. Và vì vậy để an toàn và… thu hồi vốn, các hãng phim chỉ chọn, ngay từ khâu kịch bản, các bộ phim hài vô bổ cho chắc ăn !


Và cũng vì vậy, với những ai còn xem Campuchia, hay Lào là đất nước đàn em, hãy tỉnh mộng, hãy thôi ngạo mạn, và nếu cần hãy đọc lại lịch sử để so sánh xem chúng ta và họ, ai có tầm cao hơn về văn học, kiến trúc, hội họa và bây giờ là điện ảnh !


Copy từ FB Nguyendinh Bon
----------------------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây

THẰNG ĐẦN

THẰNG ĐẦN



Một quý ông Do Thái lớn tuổi tên là "Kinh Tế Nhà Nước" cưới một cô vợ trẻ tên là "Thị Trường", và họ yêu nhau thắm thiết. Tuy nhiên, dù đức ông chồng nỗ lực cách mấy trên giường, chị vợ cũng không bao giờ đạt cực khoái.


Vì một người vợ Do Thái có quyền hưởng khoái cảm, nên họ quyết định đến hỏi giáo sĩ. Nghe đôi vợ chồng trình bày xong, ông giáo sĩ vuốt râu, và đưa ra lời gợi ý sau đây : “Hãy thuê một thanh niên to khỏe. Khi hai người làm tình, thì nhờ anh ta vẫy vẫy chiếc khăn tay ở phía trên. Việc đó sẽ giúp cho người vợ trở nên mơ màng và hẳn sẽ đem lại cực khoái.”


Đôi vợ chồng đi về nhà và làm theo lời khuyên của giáo sĩ. Họ thuê một anh chàng đẹp mã tên là "Tư Nhân" đứng vẫy chiếc khăn khi họ làm tình. Vô ích, chị vợ vẫn không thỏa mãn.


Bối rối, họ lại tìm tới ông giáo sĩ. “Thôi được”, giáo sĩ nói với đức ông chồng, “hãy thử làm ngược lại. Để người thanh niên làm tình với vợ ông, còn ông thì vẫy khăn phía trên họ.”


Một lần nữa, hai vợ chồng lại làm theo lời khuyên của giáo sĩ. Anh chàng Tư Nhân lên giường với chị vợ, còn ông chồng đứng vẫy khăn. Chàng trai vào việc hết sức khí thế, chẳng mấy chốc chị vợ đã cực khoái, la hét vang nhà.


Người chồng mỉm cười nhìn chàng trai, đắc thắng nói, “Thằng đần ạ, phải biết vẫy khăn như thế chứ!"




Copy từ FB NGUYÊN ANH
-------------------------------
Có thể bạn muốn đọc thêm các bài viết khác Tại đây