7 tháng 9, 2014

THƯ TRUNG THU CHO CON TRAI


Con trai,


Sớm lắm, từ những ngày đầu tháng bảy âm lịch của mùa Xá Tội Vong Nhân, thì ở thị thành, con có thấy người ta đã bầy các dãy tủ kính dài để bày bán các “cống phẩm” cho trẻ em vào ngày rằm tháng tám âm lịch ngay sau đó, ngày Tết Trung Thu không ?

Chắc con cũng đã đoán ra cống phẩm gì rồi nhỉ : Bánh trung thu, lồng đèn ! 

Không có những chiếc bánh trung thu thơm tho và những chiếc lồng đèn lung linh sắc màu, ắt không phải là ngày trung thu rồi, bố con mình khá đoan chắc về điều đó con nhỉ !


Bánh Nướng - Vô tư :

Bố vẫn thích gọi chiếc bánh trung thu là bánh nướng, bởi lẽ, nó là cách thường gọi của ông bà nội khi còn sinh thời.

Nhớ những chiếc bánh trung thu vàng ươm như hổ phách đã từng mê hoặc tuổi thơ bố biết bao nhiêu năm, hầu như, bố ít đoán trước được chiếc bánh đầy mê hoặc ấy mà bố được chạm đến sẽ có nhân gì, một chiếc bánh nhân thập cẩm cầu kỳ ư ? hay đậu xanh ngọt lịm đầu môi ? hoặc thơm ngát vị hạt sen ?  Kỳ thật, nhân chiếc bánh sẽ tùy thuộc vào sự may rủi của ông bà nội trong buổi đứng ngồi ở chợ trời vào ngày rằm tháng tám hàng năm khi ấy !

Trong buổi tối trung thu, chiếc bánh sẽ được đặt trang trọng trên bàn thờ để cúng giỗ bà nội lớn, bà bị chết đuối vì một cơn lũ đột ngột ở ngay tại phố núi Dalat vào năm 1956. Khi tàn nhang, ông nội đổ ít nước sôi vào ấm trà, chiếc bánh được cắt ra, ông cứ giục bà nội ngồi ngay vào bàn mà thưởng trà, mà ăn bánh  … Lúc ấy, chắc như con bây giờ, bố cứ thầm nhủ sao người lớn cứ bày vẽ nhiều nghi thức nhỉ, bố chỉ mong được cầm miếng bánh ăn ngay, ăn ngấu nghiến … để còn chạy ra ngoài chơi đèn với lũ trẻ !  Sau buổi tối chơi đèn trở về, bố thấy các phần bánh nướng còn lại vẫn y nguyên, hóa ra ông bà chỉ uống trà mà không ăn bánh, thể nào, bố cũng lại nghe ông bà nói “Bố mẹ ăn bánh nướng mãi cũng chán, con ăn đi”, và bố lại "VÔ TƯ” ăn nốt những phần bánh còn lại.


Lồng đèn - Vô tình :

Nhà ông bà nội trong những năm đó nghèo lắm con trai, nên không phải năm nào bố cũng đều có chiếc lồng đèn lung linh sắc màu để chơi. Những ngày gần đến trung thu, trên đường đi học về ngang qua những cửa hiệu treo bán lồng đèn, thể nào bố cũng dừng lại ngắm nghía và tự thầm chọn cho mình vài chiếc lồng đèn ưng ý nhất, có năm là chiếc tàu thủy oai phong lẫm liệt bọc giấy kính đỏ, có hàng cờ đuôi nheo buộc từ mũi và cuối tàu lên cột ống khói vươn cao ngạo nghễ, có năm là chiếc trực thăng bọc giấy kính xanh, cánh quạt có thể quay được, năm khác là một con kỳ lân có cái đầu thật to lúc lắc như gật đầu chào mỗi khi có cơn gió thoảng qua … Và cứ thế, sau mỗi buổi học về là bố lại điểm danh, và yên tâm xiết bao nếu chiếc đèn chiếc lồng đèn ưng ý của mình vẫn còn treo yên vị ở đó …

Có một năm, bố đã thiết tha xin ông bà nội mua cho mình một chiếc lồng đèn. Ông bà đã hứa sẽ mua, bố mừng lắm con à ! Những ngày trước trung thu thì vài đứa trẻ cùng trang lứa đã sớm có lồng đèn để chơi, bố lẽo đẽo đi theo chúng xem đèn mà lòng vẫn cứ mong chờ được cầm chiếc lồng đèn của mình. Đúng ngày rằm trung thu năm ấy, khi trời sâm sẩm tối thì bắt đầu mưa rả rích, bố chờ mãi, chờ mãi … đã quá bữa cơm tối mà ông nội vẫn chưa về, bố sốt ruột khóc đòi lồng đèn với bà rồi ngủ thiếp đi … Sáng ra, bố thức dậy thấy chiếc lồng đèn con cá bọc giấy kính đỏ bên cạnh, bố giận dỗi không cầm ! Như con bây giờ, bố đã nghĩ : Con trai ai lại chơi lồng đèn con cá ? Sao ông không mua cho bố những chiếc lồng đèn bố thích : Chiếc tàu thủy đó, chiếc phi cơ đó …

Hóa ra hôm ấy, gặp buổi đứng chợ ế ẩm, ông nội cứ nán thật trễ mong có ít tiền để mua đèn cho con trai mình. Đến tận buổi chiều trễ thì mới có người nhờ ông giao thuốc ở tận Dĩ An, đường xa lắm, bụng đói, nhưng ông vẫn cố đạp xe để đi giao, khi trở về thì mới có tiền mua chiếc lồng đèn cuối cùng mà họ còn treo trong cửa hiệu, biết bố có thể chẳng thích lồng đèn con cá, nhưng ông không có sự lựa chọn nào cả, ông đành mua về cho bố …

Những ngày sau rằm thì trẻ con vẫn chơi đèn, nhưng lần đầu tiên, bố có chiếc lồng đèn mà lại giấu biệt, chẳng dám xách đi chơi với chúng … bố "VÔ TÌNH", bố quá vô tình với sự hy sinh, yêu thương vô bờ bến của cha mẹ dành cho con cái …

***

Giờ ngồi viết những dòng chữ này cho con, bố chỉ thoáng mong, nếu có thể, xin chiếc đồng hồ thời gian trôi ngược về lại những khoảng khắc khốn khó ấy, bố chẳng thể bù đắp về điều đã qua, mà chỉ để bố không VÔ TƯ, không VÔ TÌNH như thế nữa, tuy rằng, bố vẫn biết chắc ông bà nội cũng sẽ không bao giờ cho bố sự lựa chọn nào khác như đã từng thế, như đã từng bao dung, thứ tha về biết bao lần vô tư, vô tình của bố !    

Con thương, con đã chẳng bao giờ phải chịu cảnh thèm muốn chiếc bánh nướng hay khao khát chiếc lồng đèn trong mùa trung thu như tuổi thơ của bố, nhưng con nên biết, tuổi thơ của bố đã trải qua những mùa trung thu thèm muốn và khao khát những cống phẩm trung thu ấy như thế nào ?!  Cũng như bây giờ, ngoài kia, cũng còn vô số những đứa trẻ không nhà hoặc mồ côi, chúng chỉ cần có miếng ăn chứ chẳng dám mơ đến chiếc bánh nướng, chúng chỉ có ngọn đèn đường trong đêm chứ chẳng dám mơ đến chiếc lồng đèn, chúng chỉ cần có có một chiếc áo ấm chứ chẳng dám mơ đến vòng tay thương yêu của cha mẹ ! Để con biết rằng, mình đã hạnh phúc và may mắn xiết bao trong cuộc đời này con nhé !

Lại một mùa trung thu mới đến, con đang giã từ tuổi thơ để bước những bước chân đầu tiên vào tuổi thành niên, bố mẹ chúc mừng con đã có một tuổi thơ quá mức mơ ước của nhiều người …

Vững tin mà bước con nhé !

Yêu thương con thật nhiều.

Mùa Trung Thu Giáp Ngọ (2014)



Manh Dang  
----------------
Xem các bài viết khác ở đây : Bài Phi Lộ v& Mục lục 



1 tháng 9, 2014

VỀ ĐI BẠN !





Đọc bài viết của bạn công bố thông tin liên quan đến trang nhóm của hàng nghìn thành viên chỉ bằng quyết định "mình ên", thấy bạn hành xử bằng cách "chỉ tay" như một đấng trị vì mà mình phục lăn quay.


Cuối bài, bạn kết "Có điều gì không phải  ... Xin được lượng thứ". Đọc những lời cmt ngay dưới bài thì chắc bạn đã biết điều không phải của mình rồi nhỉ  ? Ngay cả đến người chị chung mà chúng ta gặp thường xuyên trong các buổi họp mặt, hiền như bụt là chị "điệu" Truong Xuan Chi còn phải lên tiếng, ngay cả cô em gái thường chỉ hay cười như Diệu Lành còn phải nhăn mặt than thở "Anh Hiếu này xyz" thì chắc chắn "điều không phải" không hề nhỏ  !


Thôi thì đừng buồn khi những người đồng ý với mình ít như thế !? Người ta thường nói bậc vĩ nhân thường cô đơn chắc cũng vì lẽ này  !


Mình thì không quá bi quan khi đọc qua bài viết được ghim của bạn  !  Bởi lẽ, mình vẫn thấy bóng dáng người hùng của mình trong bạn như khi chỉ vài cú điện thoại, bạn đã ra tay "cứu sống" cả một trang nhóm, trong khi mình và các ACE thành viên chỉ biết than thở, cầu xin, năn nỉ ! Tính cách người hùng lại một lần nữa sáng lên từ chính những câu chữ này đây "TÔI HỨA SẼ LÀ MỘT THÀNH VIÊN BÌNH THƯỜNG VÀO MỘT NGÀY SỚM NHẤT".


Hóa ra, bạn không tham quyền cố vị như lời đồn thổi ác ý rằng bạn mê mẩn ngôi cao ấy vì lắm quyền, nhiều lợi !


Thế thì, "về" với mình để làm thành viên bình thường đi bạn ! Bạn nhẹ lòng, bạn bình yên, bạn vui vẻ mỗi ngày ... không chỉ thế, bằng việc "về" với mình, bạn lại ban niềm vui đến cho hàng nghìn ACE của chúng ta, bạn lại tiếp tục là người hùng của mọi người  !


Đừng chần chờ gì nữa bạn, đừng nhân danh bất kỳ sự tốt đẹp hay xấu xa nào khác để trì hoãn sự trở về của bạn nữa !


Hãy bắt đầu chữ "SỚM" của bạn ngay từ hôm nay, hãy bắt đầu ngay từ bây giờ, chỉ ngay sau cái click chuột ... sẽ đưa bạn về với mình, với vòng tay bao dung rộng mở của ACE chúng ta. "Quay đầu là ..." bạn sẽ điền chữ còn lại nhé ?


Về đi bạn !

01/09/2014
Manh Dang
---------------