Dalat, tháng ba năm ấy …
Mỗi người Dalat xa xứ sẽ nhớ về nơi ấy theo mỗi hoài
niệm riêng …
Có thể là niềm nhớ về tháng 11 với hoa dã quỳ nở
rộ vàng ong hè đường, hàng rào, sườn đồi, con dốc quanh co … Hay tháng
1 với mai anh đào kiêu kỳ sắc hồng mỏng manh mà tươi tắn khoe sắc dọc
theo bờ hồ Xuân Hương hay trên con phố Trần Hưng Đạo đài các … Hoặc
tháng 6 với sắc tím man mác nỗi nhung nhớ diệu vợi của hoa phượng tím
…
Tôi không có may mắn được nhớ về Dalat với những sắc
hoa đẹp đẽ như thế, tôi nhớ về Dalat chỉ vì một đêm mịt mù khói lửa
của tháng ba năm ấy tôi phải rời xa Dalat và theo đó, tôi vĩnh viễn
mất Dalat tuổi thơ của tôi !
Tháng ba năm ấy, không chỉ riêng chúng tôi mà rất nhiều
người Dalat đã phải rời xa nơi ấy ! Rời xa trong nỗi hốt hoảng, bước
chân vô định, như trốn chạy, như miễn cưỡng rũ bỏ, như bất đắc dĩ chối
từ … Có người đi tạm ít ngày rồi
trở lại thì thấy cuộc sống mình đang rất khác từng ngày vì chủ
nhân mới … Có người rời xa Dalat, xa mãi rồi cũng có lúc trở về chợt
thấy mình chỉ còn là khách trọ … Cũng có người rời xa Dalat mãi đến
nay vẫn chưa về, thấy nặng trong tâm như người phụ bạc …
Nhưng hết thảy, mọi người đều mất mát điều gì đó vào
tháng ba năm ấy ! Ước mơ chăng ? Tâm hồn chăng ? Phẩm giá chăng ? Tự do
chăng ? Người thân, người tình, bè bạn … Tất cả đều từ mốc thời gian
tháng ba năm ấy !
Tôi đã từng gọi đấy là “Tháng Ba Buồn” …
Hôm nay, lật tờ lịch đã lại thấy một tháng ba mới,
tôi bần thần vuốt nhẹ nếp nhăn của mép tờ lịch để cố nâng niu hoài
niệm về tháng ngày cũ, tất cả đang ùa về dào dạt như triều dâng
trong tâm thức, tháng ba năm ấy …
Ai có về từ tháng ba năm ấy ?
Mang giúp tôi chiếc áo ấm tuổi thơ
Tôi để quên trong đêm lửa mịt mùng
Đêm duy nhất Đà Lạt không biết lạnh
Đêm duy nhất không tối như tôi tưởng
Đêm duy nhất không yên như tôi biết
Đã khiến tôi đánh mất tuổi ấu thơ
Ai có về từ tháng ba năm ấy ?
Tháng ba năm 2014
Manh Dang
-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét